NOTE 197
“Có những đứa trẻ không bao giờ chịu lớn…
Và mỗi buổi sáng, họ pha cho mình một tách cà phê – để ký ức có cái mà trở về.”
Mấy người lớn tuổi ngồi trước hiên nhà, ánh mắt cứ thả miết về con đường xưa cũ. Như thể nơi đó vẫn còn tiếng ve, mùi khói bếp, những con chuồn chuồn kim bay thấp báo mưa, những con bọ quýt cột chỉ quay vòng quanh đám trẻ hò hét giữa trưa hè.
Nắng của ông Trời chém xiên qua mái lá, hắt lên bộ ngựa cũ ánh sáng chói lòa như hồi ức. Những vệt sáng không chỉ chiếu vào buổi trưa oi ả hôm nay – mà như mở một cánh cửa nhỏ dẫn ngược về những năm tháng xanh ngát cũ kỹ.
Có những đứa trẻ lớn lên bằng cơm chan cá kho, bằng giọng ru khe khẽ dưới giàn bầu giàn bí, bằng tiếng mưa gõ trên tàu lá chuối và những chiếc quần xắn tới gối, cười ngặt nghẽo trong vũng nước.
Rồi chúng lớn – mà không chịu lớn. Vẫn âm thầm pha cà phê mỗi sáng như thể đang đợi ai đó.
Không phải đợi một người cụ thể, mà đợi một thứ rất cũ – một buổi trưa má ngồi vá áo, một buổi chiều ba nhổ đám cỏ, một cái gật đầu hiếm hoi của người cha lầm lì sau thau cá tát ngoài mương.
Cà phê – thứ nước đen sóng sánh đắng ấy – bỗng dưng trở thành nơi trú ngụ cuối cùng của ký ức.
Không phải trà, không phải nước lọc, mà là cà phê – thứ khiến người ta tỉnh, nhưng không quên. Thứ khiến người ta đắng miệng, nhưng ấm lòng.
Giữa thành phố ồn ào, đôi khi họ vẫn ngồi đó. Một mình. Trước hiên nhà, cạnh tách cà phê còn nóng, mắt lặng nhìn về phía không còn gì nữa. Nhưng trong lòng, rộn ràng từng tiếng gọi xa xưa.
Họ sống trong hai thế giới.
Một thế giới của bây giờ – nơi cơm ba bữa, đèn cao áp và điều khiển từ xa.
Và một thế giới khác – nơi chiếc ti-vi trắng đen nằm im lìm trong nhà kho, cây tre ăng-ten gãy gập nằm mục bên bờ ao, và chiếc ghe nhỏ năm nào đã rời bến mãi.
Có những người không chịu buông tuổi thơ ra khỏi lòng. Vì khi họ rời đi… sẽ không còn ai nhớ nữa. Không ai kể về cái thời trái đất còn bé như cái sân sau nhà.
Không ai nhớ hương khói bếp quyện vào tóc má, tiếng muỗng va vào nồi gang, hay mùi cà phê chớm sáng mẹ vẫn hay pha cho ba trước khi ra đồng.
Mà khoan… Lặng thinh đã. Có tiếng gì đó trong gió…
“Ầu ơi… ăn chi ngon bằng cơm với cá
Ai thương bằng tình mẹ thương con…”
P.s: Tâm hồn đang rất vụn, muốn gọi cho anh, nhưng thôi.
Nhận xét