CAFE & NOTE SỐ2


 “Càng lớn, mới hiểu: không phải cà phê đắng – mà là lòng người từng giấu đắng vì mình.”

Có những buổi sáng, cầm trên tay tách cà phê, bất chợt nhớ lại những ngày thơ bé – những ngày mà niềm vui đôi khi chỉ là một món đồ chơi nhỏ, một chiếc bánh trong giờ ra chơi, hay đơn giản là một cái gật đầu từ bố mẹ.

Khi còn nhỏ, người ta thường buồn vì không có đủ. Không đủ đồ chơi, không đủ quần áo đẹp, không đủ những điều bạn bè có.

Nhưng chẳng mấy ai nhận ra, phía sau mỗi lời “không thể” là một lần tim người lớn thắt lại.

Không vì thiếu yêu thương, mà vì yêu thương quá nhiều nhưng không đủ điều kiện để cho đi như mong muốn.

Cà phê đắng – như nỗi lòng của những người làm cha làm mẹ. Không ngọt ngào, không dễ nuốt, nhưng là thật.

Là thứ tình cảm không thể hiện bằng lời, mà bằng những lần dậy sớm đi làm, những bữa cơm để phần, những ánh mắt dõi theo sau lưng con khi rời khỏi nhà.

Ngày bé, người ta kỳ vọng.

Lớn lên, người ta bắt đầu thấu hiểu. Rằng có những yêu thương không được gói trong quà cáp, mà nằm trong từng việc làm âm thầm, từng giọt mồ hôi rơi xuống, từng tách cà phê nguội lạnh giữa ca làm đêm.

Cà phê không ngọt, nhưng khiến ta tỉnh. Tỉnh để nhìn lại, để hiểu rằng cha mẹ không hoàn hảo – nhưng họ đã yêu thương ta theo cách chân thành nhất mà họ biết. Có thể không đủ đầy, nhưng luôn đủ thật.

Và đôi khi, một tách cà phê buổi sớm không chỉ giúp ta tỉnh giấc, mà còn giúp trái tim dịu lại – để biết ơn, thay vì trách móc. Để trân trọng, thay vì đòi hỏi.

P.s: Hôm qua, mình nhắn tin nhằm cho một người, nhạt thếch. Cuộc gọi nhạt nhẽo đến mức không nói nổi cùng nhau 2 câu. Tôi đành xin lỗi bởi tin nhắn, bởi lời dạ, thưa.

Thưa anh, tin nhắn nhầm người và số phone đã xóa. Em biết anh sẽ đọc entry này và một lần nữa em xin thành thật xin lỗi vì đã làm phiền.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ