NOTE 188
Hôm nay em mệt rã rời...
Bất giác cầm điện thoại lên và ngắm nhìn số phone quen thuộc....List cuộc gọi nhỡ rất lâu rồi và cuộc gọi đến cũng thế...
Bác sĩ bảo lần sau em không nên đến nơi này một mình...Em cười bảo, em vẫn đến một mình vì nơi này có bác sĩ....
Anh biết đấy, một đứa gai góc như em, trần đời như em cũng có ngày vụn vỡ. Nỗi buồn trong em có thể kết nên một dãy sương mù đậm đặc. Phố bây giờ ô nhiễm nghiêm trọng lắm mà em vẫn mong đợi ở phố một điều gì mà chưa rời đi. Em không biết nữa, rất nhiều điều xưa cũ hiện hữu bên tách cafe buổi sáng rằng em nhớ anh.
Cà phê liệu có thể đưa ta về ký ức xưa cũ?
Có những hình ảnh vô tình chạm vào đâu đó rất sâu trong lòng người, không cần lời dẫn, không cần giải thích.
Khung ảnh ấy như kéo ta trở về những buổi sáng xưa cũ, nơi có ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tách cà phê bốc khói đặt lặng lẽ trên bàn gỗ. Không ai nói với ai điều gì, chỉ có hơi ấm tỏa ra từ sự chờ đợi.
Tự nhiên, nhớ đến những ánh mắt từng dõi theo mình trong im lặng, những bàn tay quen dọn dẹp bữa sáng, rót một ly cà phê vừa đủ đậm, vừa đủ dịu – không để mình phải hỏi.
Không có một lời tạm biệt rõ ràng nào cho những điều từng thân thuộc. Mọi thứ rời đi nhẹ như cách buổi sáng chuyển sang trưa, như cà phê nguội dần đi trong tách mà ta không nhận ra. Chỉ đến khi ký ức bất chợt trở lại, lòng mới chùng xuống: hóa ra đã rất lâu rồi không còn ai pha cho mình ly cà phê quen thuộc mỗi sáng.
Càng trưởng thành, người ta càng thấm thía: có những tình cảm không cần ồn ào. Như một ánh nhìn dõi theo, một bát cơm nóng, hay chỉ đơn giản là một tách cà phê buổi sáng. Vừa đủ ấm. Vừa đủ để nhớ.
Anh à, hôm nay em mệt rã rời,
Phố, tháng 4, hoa loa kèn và nỗi nhớ...
Nhận xét