CAFE & NOTE SỐ 5
Tiền và những nỗi lo không tên?
Có những ngày, ta chỉ muốn ngồi xuống bên một tách cà phê, nhắm mắt lại và quên đi tất cả. Nhưng thực tế không bao giờ dễ dàng như vậy. Đầu óc ta vẫn quay cuồng với những con số, những hóa đơn đến kỳ, những dự định còn dang dở. Cà phê đậm hay nhạt chẳng còn quan trọng, bởi nỗi lo trong lòng còn nặng hơn bất cứ vị đắng nào mà ta có thể nếm qua.
Người ta hay nói: “Tiền không mua được hạnh phúc.” Nhưng ai cũng hiểu, không có tiền, hạnh phúc cũng dễ dàng trở nên mong manh. Một ly cà phê sáng có thể là thói quen, nhưng cũng có thể là một điều xa xỉ khi trong đầu chỉ toàn những con số chưa biết xoay xở thế nào. Bình yên đôi khi chẳng phải là những giấc mơ xa xôi, mà chỉ là một bữa ăn không phải đắn đo, một khoản nợ không khiến tim đập nhanh mỗi khi điện thoại rung.
Tuổi trẻ ta cứ nghĩ, chỉ cần yêu là đủ. Chỉ cần hai người có nhau, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng trưởng thành rồi mới hiểu, tình yêu không thể chống lại những áp lực cơm áo. Không phải ai cũng thực dụng, nhưng ai cũng phải sống. Không ai muốn rời bỏ nhau chỉ vì tiền, nhưng nếu không đủ đầy, tình yêu cũng dễ dàng lâm vào hoang mang.
Có những người rời quê hương, đi xa để tìm một chân trời mới, với hy vọng mang về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng rồi giữa phố xá đông người, giữa những ngày mệt mỏi nơi xứ lạ, ta chợt nhận ra, điều quan trọng nhất không phải là đi đến đâu, mà là có một nơi đủ đầy để trở về.
Thành công không phải lúc nào cũng phải là những hào nhoáng ngoài xã hội, mà đôi khi chỉ đơn giản là có thể lo cho người thân một cuộc sống không thiếu thốn, không cần cúi đầu xin ai một chút thương hại.
Thế giới này không quá tàn nhẫn, nhưng cũng không dễ dàng. Khi túi rỗng, người ta mới hiểu, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để bên cạnh một người chưa đủ vững vàng. Đừng trách ai thực dụng, cũng đừng trách ai thay đổi.
Khi đã trải qua những ngày tháng vất vả, khi đã từng thở dài vì không đủ tiền cho một bữa ăn tử tế, ta sẽ hiểu, bình yên không nằm trong những lời hứa suông, mà nằm ở tài khoản đủ đầy, để dù có khóc, cũng không phải khóc trong lo âu.
Tiền không phải tất cả, nhưng có tiền, ít nhất ta có quyền lựa chọn. Như cách một người có thể chọn uống ly cà phê nào hợp với mình, chứ không phải uống thứ cà phê rẻ nhất chỉ vì không còn lựa chọn nào khác.
Nhận xét