CAFE & NOTE SỐ 4
“Cứ đi về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả sau lưng bạn.” – Helen Keller
Có những buổi sáng rất yên, yên đến mức chỉ nghe được tiếng ly cà phê đặt khẽ trên mặt bàn gỗ cũ, và tiếng lòng mình khẽ thở ra như một tiếng thầm thì mỏi mệt.
Có những ngày, ta chẳng cần ai dặn dò gì thêm, chỉ cần một tách cà phê ấm, một góc nắng nhẹ và một câu nói đủ dịu dàng như thế – để biết rằng: mình chỉ cần tiếp tục. Không cần phải giỏi giang. Không cần phải mạnh mẽ ngay. Chỉ cần không dừng lại.
Vì ánh sáng chưa bao giờ là thứ chói lòa và đột ngột. Nó đến chậm rãi, như cách cà phê nhỏ từng giọt vào phin, đều đều, bền bỉ – và đầy nhẫn nại.
Bạn không cần bước thật nhanh.Không cần bước thật xa. Chỉ cần bạn vẫn chọn bước, dù chỉ một chút mỗi ngày, thì bóng tối cũng chẳng thể giữ bạn lại mãi.
Đừng sợ những ngày mình thấy mỏi. Đừng trách những buổi sáng mắt còn đỏ hoe mà lòng đã nặng. Chúng cũng là một phần của hành trình – như vị đắng đầu lưỡi của ly cà phê vậy thôi, để rồi sau đó, là cái hậu ngọt cứ âm ỉ mà day dứt mãi.
Có lẽ, điều đẹp đẽ nhất không nằm ở đích đến. Mà nằm ở khoảnh khắc bạn ngồi một mình, tay cầm ly cà phê còn nóng, lòng vẫn chưa nguôi những nghĩ suy – nhưng vẫn chọn tiếp tục. Chọn tin. Chọn đi. Và một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra:
ÁNH SÁNG KHÔNG BỎ RƠI NHỮNG NGƯỜI BIẾT KIÊN NHẪN
Cà phê không phụ kẻ biết chờ. Và chính bạn – đã ôm lấy chính mình bằng một tình yêu dịu dàng nhất rồi.
Nhận xét