MY ENTRY BLOG SỐ 3
Anh không cần biết em đã trải qua bao nhiêu đau đớn.
Đã từng đổ vỡ ra sao, từng bị ai bỏ rơi, từng yêu sai người đến mức đánh mất chính mình.
Với anh em của hôm nay mới là điều đẹp đẽ nhất.
Một người phụ nữ đã sống sót sau bão giông mà không hóa đá.
Vẫn biết cách yêu, biết cách dịu dàng với chính mình.
Anh không cần em kể về quá khứ.
Anh không muốn chạm vào vết thương chỉ để nghe câu chuyện buồn.
Anh chỉ muốn em biết:
Từ khoảnh khắc này trở đi em không cần phải mạnh mẽ thêm nữa.
Không cần phải tỏ ra ổn, không cần phải gồng để được giữ lại.
Anh ở đây không phải để chứng tỏ điều gì.
Anh ở đây chỉ để ở lại.
Nếu từng có ai khiến em nghi ngờ giá trị của mình,
anh xin lỗi vì đã không đến sớm hơn để nói rằng:
Em rất đáng yêu. Em rất xứng đáng.
Không vì em hoàn hảo, mà vì em dám tử tế với một thế giới không luôn dịu dàng với mình.
Nếu thế giới từng khiến em tổn thương,
hãy để anh trở thành phần mềm mại nhất trong cuộc sống của em.
Một người không ép em phải tin,
chỉ cần lặng lẽ ở lại cho đến khi em muốn tin lại một lần nữa.
Vào tình yêu.
Vào đàn ông.
Và vào chính mình.
Thật xin lỗi… vì anh đến trễ.
Trễ đến mức em đã phải học cách mạnh mẽ một mình.
Trễ đến mức em đã từng muốn khép lại trái tim.
Nhưng nếu em vẫn còn đủ bao dung để mở cửa,
thì hãy để phần đời còn lại anh là người chịu trách nhiệm gìn giữ trái tim đó.
P.s: Anh là ai và bao giờ xuất hiện trong cuộc đời em, sáng nay ngồi uống Cafe giữa nắng ban mai, em chợt mỉm cười. Ngày mới đã đến và hãy vui, chúng ta sẽ gặp nhau trong giấc mơ anh nhỉ.
Nhận xét