NOTE 181

 Tôi chợt nghĩ đến những giới hạn trong lòng người – đặc biệt là giới hạn chịu đựng. Đôi khi, chẳng phải sự kiện lớn lao nào khiến ta gục ngã, mà chỉ là những lời nói lạnh lùng, những ánh mắt thiếu cảm thông… Người ta bảo “đừng để tâm”, nhưng đâu dễ như vậy? Mỗi người đều có một vùng tổn thương riêng, và những lời khó nghe đôi khi như từng lát dao cứa vào niềm tin mong manh đang gắng gượng tồn tại.


Nhưng giữa cơn hỗn loạn đó, có một điều kỳ diệu mang tên “yêu thương”. Một ánh mắt dịu dàng, một câu nói tử tế, hay một chuyến xe về khuya cũng đủ để chữa lành. Chúng ta không thể ngăn người khác buông lời cay nghiệt, nhưng ta có thể chọn phản ứng bằng sự tử tế. Và rồi, từng hành động nhỏ ấy sẽ làm dịu đi những tiếng gầm rú trong lòng.


Tôi học cách biết ơn cả những điều chưa trọn vẹn. Vì chính những điều chưa trọn ấy dạy tôi mạnh mẽ, biết cách yêu thương mình hơn, và hiểu rằng – hạnh phúc không đến từ những gì to tát, mà từ một khoảnh khắc mỉm cười giữa đêm khuya, trên một chiếc xe ôm công nghệ.


Đêm nay, tôi chọn tha thứ – cho chính mình, và cả cho những người từng vô tình làm tôi đau.


Và nếu bạn cũng đang mỏi mệt vì những điều khó nghe, tôi mong bạn được ôm trong sự dịu dàng của chính mình. Mong bạn nhớ rằng: bạn đáng được yêu thương, được lắng nghe và được sống thật nhẹ lòng.


Tôi gửi bạn một nụ cười từ tôi.

Chúc bạn một giấc ngủ an lành.

Mai sẽ là một ngày mới dịu dàng hơn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ