NOTE 160
Suy cho cùng, người dễ tính nhất lại là người khó thuyết phục nhất, vì những gì có thể chấp nhận, họ đã chấp nhận ngay từ đầu. Khi họ đã từ chối, nghĩa là mọi lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.
Người nói nhiều không hẳn là người chân thành nhất, và người trầm lặng không có nghĩa là không quan tâm. Đôi khi, sự quan tâm sâu sắc nhất lại nằm trong những điều không nói, trong những cái nhìn lặng lẽ, trong sự kiên trì âm thầm mà không cần hồi đáp.
Người mạnh mẽ nhất không phải là người không biết đau, mà là người có thể chịu đựng đau đớn một mình. Họ không cần ai xoa dịu, cũng không đợi ai thấu hiểu. Họ chấp nhận mọi tổn thương, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, không oán trách.
Người hiểu chuyện nhất không phải là người dễ dàng tha thứ, mà là người biết rõ điều gì nên tha thứ, điều gì không. Họ có thể im lặng trước lỗi lầm của người khác, nhưng không có nghĩa là họ quên. Họ chọn bình thản, nhưng không có nghĩa là không tổn thương.
Người càng ít đòi hỏi ở người khác lại càng khó bị tổn thương. Vì họ hiểu rằng mọi kỳ vọng đều là sự đánh cược vào lòng người, và lòng người thì luôn biến đổi.
Người dịu dàng, tử tế nhất lại là người vô tình nhất, vì những gì có thể làm họ đã làm rồi, những gì có thể nhẫn nhịn họ cũng đã nhẫn nhịn rồi. Khi họ quay lưng, đó không phải là sự nóng giận nhất thời, mà là kết quả của cả một quá trình dài chịu đựng. Trái tim thuần khiết không hối hận, một khi quyết định ra đi sẽ không bao giờ quay đầu. Không phải vì họ tàn nhẫn, mà vì họ đã dốc hết chân thành vào lựa chọn của mình. Khi tất cả đã không còn gì để cố gắng, họ lặng lẽ rời đi, không một lời trách cứ.
Chúng ta ai cũng mang trong mình những nghịch lý của cuộc sống. Những điều tưởng như đối lập lại song hành, những người tưởng như dễ chịu lại vô cùng kiên định. Thế giới không đơn thuần là trắng hay đen, mà là một bảng màu vô tận của những cung bậc cảm xúc, của những mâu thuẫn không thể lý giải. Và chính trong những điều đó, ta mới hiểu được bản chất thực sự của con người.
Nhận xét