NOTE 175

Có những khoảng lặng không hẳn là bình yên. Đôi khi, im lặng còn ồn ào hơn cả những lời trách móc, còn đau hơn cả những lần tranh cãi. Bởi im lặng có thể là dấu chấm hết cho một mối quan hệ, hoặc là bức tường vô hình đẩy những người từng rất thân thuộc về hai phía xa lạ.

Thế nhưng, con người vẫn luôn chọn im lặng khi cảm thấy khó nói. Có những cảm xúc bị giấu kín quá lâu, đến khi muốn bày tỏ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Những lời quan tâm bị giữ lại, những tin nhắn viết xong rồi xóa, những cuộc gọi định bấm nhưng rồi chần chừ. Nghĩ rằng còn nhiều thời gian, rằng để hôm khác cũng được, nhưng hôm khác ấy cứ kéo dài mãi, đến khi cơ hội cũng trôi đi cùng tháng năm.

Như một ly cà phê nóng để quên trên bàn, lúc mới pha còn nồng đượm, nhưng càng để lâu, hương thơm càng nhạt, vị đắng càng nguội. Đến khi nhớ ra, nhấp một ngụm cũng chẳng còn nguyên vẹn như ban đầu.

Vậy mà đôi khi, chỉ cần một câu nói thôi, mọi thứ có thể khác đi rất nhiều. Một lời hỏi thăm đúng lúc có thể kéo ai đó trở lại, một lời xin lỗi chân thành có thể xóa tan những hiểu lầm, một câu bày tỏ có thể giữ lại một điều đáng quý.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta cơ hội để sửa sai. Đừng để ly cà phê trước mặt nguội đi, cũng đừng để những điều quan trọng mãi mãi nằm trong suy nghĩ mà không được nói ra.

Anh có ngại nói với em lời từ biệt nên âm thầm bỏ lại tất cả và em....

Chúng ta, không thể thương nhau như ngày đã cũ, sáng nay em ngồi viết rất nhiều điều về anh, chầm chậm rơi như giọt cafe tích tách. Nói thật lòng, em có nhớ anh đấy nhưng đợi nỗi nhớ vơi dần và pha loãng như cafe hòa quyện với sữa đặc.

Đừng bất chấp nhớ mãi anh....


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ