Entry blog 2

Hôm qua, dù rất bận nhưng mình vẫn giành thời gian ghé thăm Người, vội vã đến, vội vã đi...

Người trở lại nơi phố thị...

Phố bây giờ khác hẳn hơn 10 năm trước, mọi thứ rất khác từ hình ảnh, chất liệu sống, không khí ô nhiễm nặng nề hơn và mọi thứ khó khăn hơn nhiều.

Mình không đủ thời gian để nghe hết một thời kinh, không đủ lắng lòng để nghe chiều bình yên trong gió cho đến khi tiếng chuông chùa ngân vang. Mình nói với Người rằng mình không thích phố, phố chỉ là nơi mà mình có thể nương tựa vào để mưu sinh, để vật lộn với cơm áo...Phố vẫn vậy, lòng người đã khác. Tháng năm hằn lên đôi mắt nhiều nếp nhăn, quầng trán úa màu da sạm. Hơn 10 năm về trước, mình lấy câu kim chỉ nam để nhắc nhớ chính mình: ' Dù có đi đâu, làm gì hãy nhớ mình là con của Phật'. Khi ấy, mình vật lộn với nhiều thứ trong mưu sinh, câu kinh cũng không cứu rỗi được chính mình. Giờ đây, mình bình thản hơn, lối mình đi phù hợp và đúng đắn, ánh nhìn cũng dịu dàng, khác hẳn hơn xưa.

Mình nói với Người, phố đầy cám đỗ, dễ đánh mất chính mình. Mình mong rằng Người luôn vững chải, là cây cổ thụ có gốc rễ bám vào lòng đất đủ sâu, mặc giông bão, gió mưa, mặc mùa nghiêng, lá đổ, Người vẫn vững vàng, hiên ngang với nụ cười hiên và đôi mắt sáng như Bụt.

Năm tháng ấy, cái thời 360 blog, đến những status trên facebook, mình đọc, mình học, và mình biết trân trọng sự bình yên ở mọi khoảng khắc đang hiện hữu..

Người về nơi phố thị mong Người đừng khác đi, giữ vững lòng như xưa cũ Người nhé.

Sài Gòn, chủ nhật 30.03.2025

Quảng Ý chấp bút theo ý nguyện của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ