NOTE 171

 Tôi đứng lặng bên bờ sông, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều gắn liền với tiếng máy tàu, tiếng nước vỗ bờ, và tiếng gió thì thầm qua ngọn cỏ. Nhìn về phía xa, một con tàu container đang rẽ sóng mà đi, chở theo biết bao hàng hóa và giấc mơ của con người. Giữa khung cảnh ấy, lòng tôi bỗng lặng lại. Không phải vì cảnh đẹp – mà vì tôi thấy mình cũng giống như con tàu kia: thầm lặng, bền bỉ, và luôn đi tiếp, dù trong lòng nhiều khi chật kín những điều chưa nói.

Cuộc sống này… nhiều lúc ta không tránh khỏi những hoài nghi, hiểu lầm, và cả những lời đàm tiếu. Nhưng thay vì phản ứng, tôi chọn im lặng. Vì mình có tốt hay không, tự lòng mình biết. Không cần phải gồng lên để chứng minh với thế giới.

Tôi đã từng cố giải thích, từng chạy theo để níu giữ một mối quan hệ, một tình bạn, một niềm tin. Nhưng rồi tôi hiểu – cái gì thật lòng, sẽ ở lại. Cái gì mỏng manh, sẽ tự tan đi.

Mỗi người đều mang trên lưng một hành trình. Có người gánh gió, có người gánh bão. Có người gánh cả những ký ức nặng nề. Nhưng giữa những điều đó, tôi vẫn muốn mình giữ được một trái tim lành lặn và một nụ cười nhẹ tênh.

Tôi học cách buông, để tâm được nhẹ. Tôi học cách sống cho hôm nay – đủ đầy, trọn vẹn. Không oán trách, không dằn vặt. Bởi vì tôi biết: chẳng có gì quý giá hơn sự bình yên trong lòng.

Thế nên, dù đời có nổi trôi ra sao, tôi vẫn sẽ mỉm cười mà đi tiếp. Người hiểu mình, sẽ ở lại. Người thương mình, sẽ không bao giờ khiến mình phải hoài nghi. Và người cần rời đi, xin cảm ơn – vì đã dạy tôi trưởng thành hơn.

Chào buổi sáng. Một ngày nữa lại bắt đầu. Hãy sống như chưa từng tổn thương, hãy yêu như chưa từng sợ hãi. Vì chỉ cần ta bình yên, thì thế giới này… vẫn còn rất đáng để yêu thương.🫶

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ