NOTE 165
Chỉ là một chút nắng xuyên qua tán dừa, một chút gió lùa khe khẽ qua kẽ tay, và mùi cà phê vừa mới pha thơm nhẹ nhàng trong không khí.
Tôi ngồi nơi đây, bên dòng kênh yên bình giữa lòng Sài Gòn, trước mắt là người đàn ông chống xuồng thong dong như đang chèo qua một khúc ký ức. Phía sau là những tòa nhà cao tầng vẫn còn lấp lánh sương sớm. Mọi thứ đối lập một cách kỳ lạ – giữa cũ và mới, giữa tĩnh và động, giữa bộn bề và an nhiên. Nhưng chính sự đối lập đó lại làm nên một khung cảnh hài hòa lạ thường.
Trong một góc nhỏ của quán cà phê mang tên, tôi vừa dùng xong bữa sáng, dọn lòng cho một ngày mới. Tôi mỉm cười, không phải vì no bụng, mà vì thấy mình đã chọn đúng nơi để bắt đầu buổi sáng – nơi nhắc tôi nhớ rằng:
“Muốn trở thành cây lớn, đừng tranh giành với cỏ.
Muốn làm người làm nên việc lớn, chớ tranh giành với đời.”
Tôi từng là người sống rất vội, rất gồng. Mỗi lần bị cắt ngang một cơ hội, mỗi lần người khác được trước, tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Nhưng rồi, những năm tháng trôi qua, những trải nghiệm thấm vào từng tế bào, tôi dần hiểu ra: Không phải cứ giành được mới là thành công, không phải cứ chen lấn là sẽ về đích.
Người đàn ông trên chiếc xuồng kia có tranh giành gì với ai đâu, vậy mà ông vẫn có được một buổi sáng thảnh thơi, sống đúng với nhịp điệu của riêng mình.
“Người khôn ngoan không bao giờ tranh giành,
Bởi tranh chưa chắc sẽ thắng,
Không tranh chưa chắc đã thua.”
Tôi chợt thấy biết ơn những buổi sáng như thế này – những lúc tâm hồn được rửa sạch bằng ánh nắng sớm và sự thảnh thơi. Không áp lực, không ganh đua, chỉ có một trái tim đang học cách sống tử tế hơn với chính mình.
Bạn biết không, người mạnh mẽ không phải là người hét thật to giữa đám đông, mà là người đủ tỉnh để đứng yên giữa thế giới xô bồ, đủ nhẫn để không tranh đoạt, đủ kiên trì để tạo ra điều đáng được kính trọng.
Giống như buổi sáng hôm nay. Tôi chọn ngồi lại, chọn sống chậm. Và tôi nhận được nhiều hơn cả một bữa sáng ngon lành hay một khung cảnh đẹp đẽ. Tôi nhận được sự an yên – điều mà tôi biết rằng, phải mất rất nhiều năm tranh giành, tôi mới biết không tranh giành lại chính là sức mạnh lớn nhất.
Nhận xét