NOTE 174
Sự cô đơn …
Có những ngày trôi qua lặng lẽ. Không tin nhắn chờ đợi, không cuộc hẹn bất chợt, cũng chẳng ai hỏi han hôm nay thế nào. Những hoạt động vẫn diễn ra ngoài kia, nhộn nhịp và rộn ràng, nhưng chẳng có lấy một chỗ dành riêng cho mình.
Người ta thường sợ cô đơn, sợ cảm giác bị lãng quên giữa dòng chảy của cuộc sống. Nhưng có khi nào bạn dừng lại và nghĩ rằng… đó không phải là nỗi buồn, mà là một món quà?
Như một tách cà phê đen nguyên bản, cô đơn không phải thứ cần pha loãng bằng những mối quan hệ gượng ép hay những cuộc gặp gỡ xã giao. Nó đậm đà theo cách của riêng nó, thuần khiết và mạnh mẽ. Một khi đã quen với vị đắng ấy, bạn sẽ thấy nó hấp dẫn đến lạ—giống như khi chấp nhận một mình, bạn mới thật sự chạm vào sự tự do thuần túy nhất.
Không ai tìm đến, nghĩa là không ai làm phiền.
Không ai mong đợi, nghĩa là không cần phải gồng mình để trở thành một ai đó khác.
Không ai ràng buộc, nghĩa là có thể sống theo cách mình muốn, thảnh thơi và an yên.
Có những sáng sớm, tự pha cho mình một ly cà phê, ngồi bên khung cửa sổ, nhìn dòng người vội vã ngoài kia mà lòng nhẹ tênh. Không cần trò chuyện để lấp đầy khoảng lặng, không cần phải cười gượng để làm vui lòng ai. Chỉ có chính mình và những suy tư, tự do và an nhiên.
Cô đơn không phải là dấu hiệu của một cuộc sống trống rỗng. Ngược lại, nó là một giai đoạn cần thiết để bạn hiểu bản thân hơn, lắng nghe những mong muốn thực sự của mình, và học cách tận hưởng những khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng bạn.
Một tách cà phê ngon không cần thêm đường, chỉ cần đúng gu người thưởng thức. Một cuộc đời ý nghĩa không cần quá nhiều người vây quanh, chỉ cần bạn thấy đủ đầy với chính mình.
P.s: Hôm này, mình lười, không đến công ty, mình ngồi viết blog và nhớ đến anh....
Nhận xét