NOTE 172

 Buổi chiều Sài Gòn, nắng không còn gắt mà chùng xuống, dịu nhẹ như chính tâm trạng người vừa hoàn thành một ngày làm việc miệt mài. Tôi đứng trên sân ga tuyến Metro Bến Thành – Suối Tiên, đợi chuyến tàu lướt về phía ánh hoàng hôn. Không gian hiện đại, gọn gàng, đầy ánh sáng kim loại tương phản với những suy tư lặng thầm trong lòng tôi.

Tôi chụp bức ảnh này, không phải để khoe một nơi chốn, mà để ghi lại một khoảnh khắc – khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang thực sự vươn lên. Không ồn ào, không hoa mỹ, chỉ đơn giản là tôi đang đi làm về trên một phương tiện giao thông hiện đại – biểu tượng của sự thay đổi, của tương lai đang dần hình thành giữa lòng thành phố thân quen.

Tuyến Metro này không chỉ là tàu điện – nó là minh chứng cho một Sài Gòn chuyển mình, cho những nỗ lực không ngừng nghỉ. Như chính bản thân tôi – một người sinh ra trong những điều không thể chọn lựa, nhưng đã tự chọn cho mình niềm tin và cách sống. Từng bước, từng ngày, tôi học cách sống chủ động, học cách không cúi đầu trước nghịch cảnh, và tin rằng bình minh sẽ đến từ tấm lòng thiện lương.

Tàu đến. Cửa mở. Người lên, người xuống. Một dòng chảy vô hình của cuộc sống. Tôi bước vào toa tàu, nơi gương mặt ai cũng mang một vẻ gì đó rất riêng: mệt mỏi, hối hả, nhưng cũng có cả hy vọng và an yên. Tôi nhìn thấy chính mình trong đó – một người lao động, một người mơ ước, một người tin vào ngày mai tươi sáng.

Sài Gòn chiều nay không chỉ là thành phố. Nó là câu chuyện về lòng kiên cường, về ước mơ không ngừng cháy. Và tôi, một con người nhỏ bé giữa dòng người ấy, cảm thấy biết ơn khi được sống, được học, được làm việc, và được tin – rằng mỗi chuyến tàu mình đi, là một bước tiến tới cuộc đời mình chọn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ