Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2025

NOTE 185

Hôm nay, ngày cuối cùng của tháng 3, mai sẽ là tháng 4 của những điều rực rỡ Buồn bã thì tháng 3 cũng sẽ qua, vui vẻ đến đâu thì tháng 4 cũng lừ lừ mà tới. Chúng ta không thay đổi được thời gian nhưng chúng ta có thể làm cho ta thay đổi một cách tốt hơn theo thời gian mà, đúng không? Những điều tốt đẹp vốn đến với ta theo cách đó. Như dậy sớm hơn 30 phút mỗi ngày sẽ giúp ta kiểm soát thời gian một cách tốt hơn, không bị thời gian cuốn mình đi. Chưa kể, ta có thêm thời gian 30 phút ấy để chăm sóc mình thiết tha hơn.  Có người dành ra 30 phút thêm này để viết ra 3 điều biết ơn mỗi ngày của họ. Đó cũng là cách họ gia tăng cảm giác hạnh phúc mỗi ngày trong họ. Lại có người tập trung 30 phút thêm ấy chỉ để hít thở sâu hoặc tập trung vào hiện tại. Hoặc dành cho những thay đổi một chút, mỗi ngày. Từ chăm sóc không gian làm việc, nhà cửa, đến kết nối với người thân, bạn bè. Hoặc đôi khi chỉ cần là nói lời tử tế nhiều hơn với những người xung quanh mình.  Tháng 3 còn nốt hôm nay rồi sẽ...

NOTE 184

 Hơn cả yêu, là thương… Từng có lúc nghĩ rằng yêu là những điều lớn lao: là những lời hứa hẹn, là những bất ngờ ngọt ngào, là cảm giác tim đập rộn ràng mỗi khi gặp nhau. Nhưng rồi nhận ra, tình yêu không chỉ nằm ở đó. Bởi yêu có thể đến từ một ánh mắt, một câu nói vu vơ. Còn thương, là thứ kéo dài sau những rung động ấy – âm thầm, bền bỉ, nhưng ở lại rất lâu. Thương là khi một ngày mỏi mệt, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh nhìn là đủ biết có người bên cạnh. Là khi buổi sáng dậy sớm, pha sẵn cho nhau một ly cà phê quen thuộc – không cần hỏi cũng biết người kia thích uống gì. Là những khoảnh khắc đi chợ cùng nhau, nấu bữa cơm đơn giản, rồi ngồi kể những chuyện vụn vặt không ai quan tâm ngoài hai người. Thương là khi không cần tỏ ra mạnh mẽ, vì biết sẽ có người dang tay đón lấy những lần yếu lòng. Là khi người ta hiểu cả những nỗi buồn không gọi thành tên. Là khi giận nhau nhưng vẫn rót cho nhau ly cà phê quen thuộc vào sáng hôm sau – không nói ra, nhưng ai cũng hiểu: "Vẫn còn th...

NOTE 183_PRAY MYANMAR

Myanmar, một đất nước có nhiều chùa đẹp, kiến trúc từ ngàn năm. Thật thương tiếc vô ngần vì thảm hoa động đất mà tan hoang tất cả. Trước thiên nhiên, con người thật nhỏ bé. Chúng ta may mắn ở một đất nước thật yên bình, không chiến tranh, binh đao và tai ương. Mọi người ạ, trên facebook đang kêu gọi sự đóng góp cho Myanmar, mọi người góp xíu đỉnh ủng hộ nhé, Link facebook Thiền sư Ottamathara https://www.facebook.com/share/19jfU2hUSu/

NOTE 182

 Chào bạn, Một tuần mới lại bắt đầu – lặng lẽ như gió sớm, nhẹ nhàng như ánh nắng đầu ngày. Tôi không biết bạn đang bắt đầu tuần mới với tâm trạng như thế nào – háo hức, lo toan, mệt mỏi hay đầy hy vọng? Nhưng tôi biết… Dù bạn đang ở đâu, làm gì, thì ngay lúc này – bạn vẫn còn được thức dậy, hít thở, và sống. Và điều đó… là một phép màu. Hãy dành vài giây để cảm nhận đôi bàn tay mình vẫn đang chuyển động, Đôi mắt còn đang đọc những dòng này, Và trái tim kia – vẫn đang đập đều đều, Chỉ riêng điều đó thôi… cũng là một sự khởi đầu tuyệt vời. Tôi muốn gửi đến bạn lời chúc cho tuần mới:  • Một tuần mới đủ an yên để lắng nghe chính mình,  • Đủ kiên nhẫn để bước qua những thử thách,  • Đủ tỉnh táo để nhìn thấy cơ hội ngay trong khó khăn,  • Và đủ vững vàng để không quên điều gì là thật sự quan trọng với bạn. Nếu hôm nay bạn thấy mình nhỏ bé giữa cuộc đời rộng lớn, Hãy nhớ rằng: Một ánh mắt thiện lành, một nụ cười nhẹ, một hành động tử tế… Cũng có thể là ánh sáng của ai...

NOTE 181

 Tôi chợt nghĩ đến những giới hạn trong lòng người – đặc biệt là giới hạn chịu đựng. Đôi khi, chẳng phải sự kiện lớn lao nào khiến ta gục ngã, mà chỉ là những lời nói lạnh lùng, những ánh mắt thiếu cảm thông… Người ta bảo “đừng để tâm”, nhưng đâu dễ như vậy? Mỗi người đều có một vùng tổn thương riêng, và những lời khó nghe đôi khi như từng lát dao cứa vào niềm tin mong manh đang gắng gượng tồn tại. Nhưng giữa cơn hỗn loạn đó, có một điều kỳ diệu mang tên “yêu thương”. Một ánh mắt dịu dàng, một câu nói tử tế, hay một chuyến xe về khuya cũng đủ để chữa lành. Chúng ta không thể ngăn người khác buông lời cay nghiệt, nhưng ta có thể chọn phản ứng bằng sự tử tế. Và rồi, từng hành động nhỏ ấy sẽ làm dịu đi những tiếng gầm rú trong lòng. Tôi học cách biết ơn cả những điều chưa trọn vẹn. Vì chính những điều chưa trọn ấy dạy tôi mạnh mẽ, biết cách yêu thương mình hơn, và hiểu rằng – hạnh phúc không đến từ những gì to tát, mà từ một khoảnh khắc mỉm cười giữa đêm khuya, trên một chiếc xe ôm cô...

Entry blog 2

Hôm qua, dù rất bận nhưng mình vẫn giành thời gian ghé thăm Người, vội vã đến, vội vã đi... Người trở lại nơi phố thị... Phố bây giờ khác hẳn hơn 10 năm trước, mọi thứ rất khác từ hình ảnh, chất liệu sống, không khí ô nhiễm nặng nề hơn và mọi thứ khó khăn hơn nhiều. Mình không đủ thời gian để nghe hết một thời kinh, không đủ lắng lòng để nghe chiều bình yên trong gió cho đến khi tiếng chuông chùa ngân vang. Mình nói với Người rằng mình không thích phố, phố chỉ là nơi mà mình có thể nương tựa vào để mưu sinh, để vật lộn với cơm áo...Phố vẫn vậy, lòng người đã khác. Tháng năm hằn lên đôi mắt nhiều nếp nhăn, quầng trán úa màu da sạm. Hơn 10 năm về trước, mình lấy câu kim chỉ nam để nhắc nhớ chính mình: ' Dù có đi đâu, làm gì hãy nhớ mình là con của Phật'. Khi ấy, mình vật lộn với nhiều thứ trong mưu sinh, câu kinh cũng không cứu rỗi được chính mình. Giờ đây, mình bình thản hơn, lối mình đi phù hợp và đúng đắn, ánh nhìn cũng dịu dàng, khác hẳn hơn xưa. Mình nói với Người, phố đầy c...

NOTE 180

 Ôi..nhớ da diết cái mùi cà phê… Có những mối quan hệ, dù đã đi cùng nhau một đoạn đường rất dài, hiểu nhau rất rõ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở ranh giới của hai người dưng. Không phải vì thiếu tình cảm, mà vì thừa những điều không thể bước tiếp. Người ta từng biết về nhau gần như tất cả – từ những thói quen vụn vặt cho đến những điều chẳng ai để ý. Biết gu cà phê, biết màu sắc yêu thích, biết cả cách người kia nhăn mặt khi cà phê quá đắng hay lỡ tay cho thiếu sữa. Biết người kia hay uống trà sữa vào cuối tuần, hay ngồi lặng im trước quầy thú cưng, biết thói quen giấu tiền lẻ vào sách và sự thích thú khi tình cờ tìm thấy. Biết cả những điều rất nhỏ, rất riêng. Như việc không ăn hành, không thích đu đủ, không thích rửa bát dù nấu ăn rất khéo. Biết từng dấu lặng trong tâm trạng, từng khoảng im không lời trong cuộc sống. Biết cả những ngày mệt mỏi, cả cách né tránh khi không muốn nói điều gì đó. Biết mà chẳng cần hỏi. Có những lần, ly cà phê được đặt xuống mà không cần nói trước. L...

NOTE 179

 Chúc bạn – người đang đọc những dòng chữ này – một đêm cuối tuần thật an yên… Sau một tuần dài mệt nhoài với bộn bề công việc và những suy nghĩ không tên, mong rằng khi đặt lưng xuống giường, bạn sẽ được vỗ về bởi sự dịu dàng của bóng đêm, bởi tiếng gió khe khẽ ru bên cửa sổ, và bởi nhịp thở bình yên từ chính trái tim bạn. Hãy cho phép bản thân được nghỉ ngơi thật trọn vẹn – như một đóa hoa khép cánh sau ngày dài đón nắng, như biển lặng sau những đợt sóng xô bờ. Chúc bạn có một giấc ngủ thật ngon, thật sâu, không mộng mị… để sáng mai – khi ánh nắng len qua rèm cửa – bạn sẽ thức dậy trong một phiên bản tốt hơn, dịu dàng hơn, và rạng rỡ hơn chính mình của ngày hôm qua. Sáng chủ nhật đang chờ đón bạn với muôn vàn điều may mắn, những cơ hội bất ngờ, những cuộc gặp gỡ ý nghĩa và những nụ cười không lý do – mà chỉ vì trái tim bạn đủ đầy yêu thương. Ngủ ngon nhé, bạn thân mến. Dù bạn đang ở đâu, làm gì, hãy nhớ rằng… thế giới vẫn luôn dịu dàng với những ai biết giữ ấm trái tim mình mỗi đ...

NOTE 178

...  tôi đứng lặng trước một chung cư cũ Nơi thời gian để lại dấu vết rạn nứt trên từng mảng tường, nơi mỗi ô cửa là một câu chuyện đời chưa kể. Những ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong, như lời thủ thỉ nhẹ nhàng của những người vẫn đang sống, vẫn đang cố gắng từng ngày. Trên đầu tôi, tán cây khẽ lay dưới làn gió nhẹ. Một ngọn đèn đường tỏa ánh sáng mờ ấm, không quá rực rỡ, nhưng đủ để dẫn lối cho một người đang suy nghĩ về cuộc đời. Tôi chợt thấy lòng mình dịu lại – một cảm giác mà lâu lắm rồi mới quay về: sự biết ơn. Biết ơn vì mình còn được đứng đây, lặng yên nhìn trời đêm. Biết ơn vì mỗi sáng thức dậy vẫn còn công việc để làm, vẫn thấy mình có ích giữa cuộc đời. Biết ơn cả những điều nhỏ bé – một ánh mắt chào nhau, một nụ cười mệt mà không bỏ cuộc, một buổi tối không vội vã. Gần đây, tôi đọc lại cuốn sách “Trở về từ cõi sáng” – nơi người ta đi qua lằn ranh vô hình giữa sống và chết, rồi trở lại, mang theo cái nhìn sâu sắc hơn về kiếp người. Những người “đi rồi trở về” không kể nh...

NOTE 177

Nếu bạn không chịu được vị đắng, thì đừng chọn espresso. Đừng cố thêm đường, khuấy lên, rồi mong nó ngọt. Cà phê vốn thế – ai hợp thì thương, ai không hợp thì… đừng ép mình phải hòa nhập với chúng. Giống như chuyện tình cảm. Nếu bạn ghét mùi thuốc lá, thì hãy chọn một người không hút thuốc, chứ đừng mong một người nghiện sẽ vì bạn mà bỏ. Nếu bạn cần cảm giác an toàn, thì tìm người biết giữ lời, chứ đừng gửi lòng vào một người chỉ biết hứa cho vui. Cà phê ai cũng uống, nhưng không phải ai cũng hợp gu. Người thì thích cà phê sữa, người mê đen đá. Người chỉ nhấp một ngụm đã thấy đắng lòng. Người càng uống lại càng say. Bạn có quyền chọn loại cà phê mình thích, giống như có quyền chọn người mình thương. Đừng bắt bản thân nhắm mắt uống một ly không hợp vị, chỉ vì sợ người pha buồn. Thay đổi bản thân là trưởng thành. Cố thay đổi người khác là mỏi mệt. Cà phê ngon không vì ngọt, mà vì đúng khẩu vị. Tình yêu đẹp không vì cố gắng, mà vì đúng người.

NOTE 176

 Tui viết blog là để vui thôi mấy bồ à, mấy bồ đọc cho khuây khỏa là ok rồi, chứ tui hông có buồn chi hết. Nói nào ngay, viết blog cũng là một cách giảm stress đó mấy bồ ạ. Nên, mấy bồ đừng suy diễn rồi mail cho tui lung tung, mấy bồ vui là được, chứ tui luôn vui nhan. Nói mấy bồ nghe, hôm nay tui lười tới công ty nên tui ở nhà tưng tửng bày đặt nhớ nhung đồ. Không làm là tui đói, không ai thương tui cả, tui tự thương tui thôi hà. Mấy bồ ráng cố gắng đọc cho vui, chứ blog tui dạo này nhiều bồ đọc tui cũng thấy vui, Tui cảm ơn mấy bồ đã quan tâm và đọc blog của tui nha. Love mấy bồ chụt chụt.

NOTE 175

Có những khoảng lặng không hẳn là bình yên. Đôi khi, im lặng còn ồn ào hơn cả những lời trách móc, còn đau hơn cả những lần tranh cãi. Bởi im lặng có thể là dấu chấm hết cho một mối quan hệ, hoặc là bức tường vô hình đẩy những người từng rất thân thuộc về hai phía xa lạ. Thế nhưng, con người vẫn luôn chọn im lặng khi cảm thấy khó nói. Có những cảm xúc bị giấu kín quá lâu, đến khi muốn bày tỏ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Những lời quan tâm bị giữ lại, những tin nhắn viết xong rồi xóa, những cuộc gọi định bấm nhưng rồi chần chừ. Nghĩ rằng còn nhiều thời gian, rằng để hôm khác cũng được, nhưng hôm khác ấy cứ kéo dài mãi, đến khi cơ hội cũng trôi đi cùng tháng năm. Như một ly cà phê nóng để quên trên bàn, lúc mới pha còn nồng đượm, nhưng càng để lâu, hương thơm càng nhạt, vị đắng càng nguội. Đến khi nhớ ra, nhấp một ngụm cũng chẳng còn nguyên vẹn như ban đầu. Vậy mà đôi khi, chỉ cần một câu nói thôi, mọi thứ có thể khác đi rất nhiều. Một lời hỏi thăm đúng lúc có thể kéo ai đó trở lại, mộ...

NOTE 174

 Sự cô đơn … Có những ngày trôi qua lặng lẽ. Không tin nhắn chờ đợi, không cuộc hẹn bất chợt, cũng chẳng ai hỏi han hôm nay thế nào. Những hoạt động vẫn diễn ra ngoài kia, nhộn nhịp và rộn ràng, nhưng chẳng có lấy một chỗ dành riêng cho mình. Người ta thường sợ cô đơn, sợ cảm giác bị lãng quên giữa dòng chảy của cuộc sống. Nhưng có khi nào bạn dừng lại và nghĩ rằng… đó không phải là nỗi buồn, mà là một món quà? Như một tách cà phê đen nguyên bản, cô đơn không phải thứ cần pha loãng bằng những mối quan hệ gượng ép hay những cuộc gặp gỡ xã giao. Nó đậm đà theo cách của riêng nó, thuần khiết và mạnh mẽ. Một khi đã quen với vị đắng ấy, bạn sẽ thấy nó hấp dẫn đến lạ—giống như khi chấp nhận một mình, bạn mới thật sự chạm vào sự tự do thuần túy nhất. Không ai tìm đến, nghĩa là không ai làm phiền.  Không ai mong đợi, nghĩa là không cần phải gồng mình để trở thành một ai đó khác.  Không ai ràng buộc, nghĩa là có thể sống theo cách mình muốn, thảnh thơi và an yên. Có những sáng sớm...

NOTE 173

 Có những ngày… thật dài. Dài đến mức khiến ta không biết phải bắt đầu từ đâu để kể lại. Dài đến mức chỉ mong đêm về thật nhanh, để thôi phải gồng mình chịu đựng. Có những điều bạn đã không nói ra, Những mệt mỏi bạn đã giấu đi, Những nỗi đau bạn âm thầm chịu đựng – không ai hay biết. Nhưng… tôi biết bạn đã rất cố gắng. Và ngay lúc này đây – Tôi chỉ muốn ôm lấy bạn, Không nói gì cả, Chỉ là… để bạn biết: Bạn không một mình. Cảm ơn bạn vì đã sống trọn vẹn ngày hôm nay – dù là với nụ cười hay với nước mắt. Cảm ơn vì bạn vẫn ở đây, Vẫn kiên cường, Vẫn tiếp tục – Dù trái tim có lúc chỉ muốn buông bỏ. Còn nếu hôm nay bạn đã gặp may mắn, Bạn được yêu thương, Bạn thành công hay đơn giản là thấy lòng mình an yên… Tôi thật lòng chúc mừng bạn. Hãy trân trọng điều đó, Vì không phải ngày nào cuộc sống cũng dịu dàng như hôm nay. Hãy biết ơn – để ngày mai, hạnh phúc ấy còn quay về. Và bây giờ… hãy khép lại ngày hôm nay nhé. Hãy để tất cả buồn – vui – mỏi mệt – hân hoan Tan vào trong đêm. Chúc bạn ...

NOTE 172

 Buổi chiều Sài Gòn, nắng không còn gắt mà chùng xuống, dịu nhẹ như chính tâm trạng người vừa hoàn thành một ngày làm việc miệt mài. Tôi đứng trên sân ga tuyến Metro Bến Thành – Suối Tiên, đợi chuyến tàu lướt về phía ánh hoàng hôn. Không gian hiện đại, gọn gàng, đầy ánh sáng kim loại tương phản với những suy tư lặng thầm trong lòng tôi. Tôi chụp bức ảnh này, không phải để khoe một nơi chốn, mà để ghi lại một khoảnh khắc – khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang thực sự vươn lên. Không ồn ào, không hoa mỹ, chỉ đơn giản là tôi đang đi làm về trên một phương tiện giao thông hiện đại – biểu tượng của sự thay đổi, của tương lai đang dần hình thành giữa lòng thành phố thân quen. Tuyến Metro này không chỉ là tàu điện – nó là minh chứng cho một Sài Gòn chuyển mình, cho những nỗ lực không ngừng nghỉ. Như chính bản thân tôi – một người sinh ra trong những điều không thể chọn lựa, nhưng đã tự chọn cho mình niềm tin và cách sống. Từng bước, từng ngày, tôi học cách sống chủ động, học cách không cúi đ...

NOTE 171

 Tôi đứng lặng bên bờ sông, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều gắn liền với tiếng máy tàu, tiếng nước vỗ bờ, và tiếng gió thì thầm qua ngọn cỏ. Nhìn về phía xa, một con tàu container đang rẽ sóng mà đi, chở theo biết bao hàng hóa và giấc mơ của con người. Giữa khung cảnh ấy, lòng tôi bỗng lặng lại. Không phải vì cảnh đẹp – mà vì tôi thấy mình cũng giống như con tàu kia: thầm lặng, bền bỉ, và luôn đi tiếp, dù trong lòng nhiều khi chật kín những điều chưa nói. Cuộc sống này… nhiều lúc ta không tránh khỏi những hoài nghi, hiểu lầm, và cả những lời đàm tiếu. Nhưng thay vì phản ứng, tôi chọn im lặng. Vì mình có tốt hay không, tự lòng mình biết. Không cần phải gồng lên để chứng minh với thế giới. Tôi đã từng cố giải thích, từng chạy theo để níu giữ một mối quan hệ, một tình bạn, một niềm tin. Nhưng rồi tôi hiểu – cái gì thật lòng, sẽ ở lại. Cái gì mỏng manh, sẽ tự tan đi. Mỗi người đều mang trên lưng một hành trình. Có người gánh gió, có người gánh bão. Có người gánh cả những ký ức nặng nề. Nh...

NOTE 170

 Ở Sài Gòn, bạn có bao giờ dậy sớm để ngồi cà phê vỉa hè không? Tôi thì có. Sáng nào cũng vậy, tôi chọn cho mình một góc quán nhỏ ven đường – nơi có bóng cây che mát, có ly cà phê đen sóng sánh, có làn gió nhẹ lướt qua mái tóc và có cả một khoảng trời thảnh thơi trước khi ngày mới bắt đầu. Sài Gòn sáng, xe cộ qua lại như một bản nhạc nền quen thuộc, không quá ồn ào, cũng chẳng quá vội. Người ta đi ngang qua nhau, chẳng ai quen ai, nhưng tất cả đều như đang sống chung một nhịp – nhịp chậm lại của buổi sớm mai. Tôi ngồi đó, nhâm nhi ly cà phê, đôi khi là một ly trà đá mát lạnh đi kèm, đôi khi thêm vài câu chuyện phiếm cùng người bàn bên không quen biết. Những lúc ấy, tôi thấy mình thật sự là một phần của thành phố này – không chỉ là người sống ở Sài Gòn, mà là người đang sống cùng Sài Gòn. Vỉa hè Sài Gòn có thứ gì đó rất đặc biệt – một thứ văn hóa không cần trang điểm: bàn ghế nhựa đơn sơ, quán không tên, ly cà phê đôi khi chỉ vài chục ngàn, nhưng chất chứa biết bao điều. Ở đây, tôi ...

NOTE 168

 Khi tôi bắt đầu yêu bản thân mình… ❣️ Tôi không còn chạy theo những điều hào nhoáng để chứng minh giá trị của mình trong mắt ai đó nữa. Tôi cũng không còn vội vã cố gắng trở thành một phiên bản hoàn hảo theo tiêu chuẩn của người khác. Tôi dừng lại, nhìn sâu vào chính mình, chạm vào những tổn thương đã từng khiến tôi gục ngã, rồi dịu dàng chấp nhận chúng. Và khi đó, tôi nhận ra… tôi đang ở đúng nơi và đúng thời điểm của cuộc đời mình. Tôi gọi đó là sự tự tin. Yêu bản thân không chỉ là việc chiều chuộng bản thân bằng những món quà hay những lời khen ngợi. Yêu bản thân là một hành trình dài, nơi ta học cách chấp nhận chính mình – cả những điều đẹp đẽ lẫn những góc khuất chưa hoàn hảo. Là khi tôi biết rõ mình là ai, không còn phải vờ vịt để làm hài lòng bất kỳ ai, cũng không ép mình trở thành một người khác. Tôi hiểu rằng… càng yêu bản thân mình, tôi càng ít phải chịu đựng những điều vô nghĩa. Tôi không còn giữ lại những mối quan hệ độc hại chỉ vì sợ cô đơn. Tôi không còn gắng gượng t...

NOTE 167

Sáng thứ Hai – với nhiều người là khởi đầu của một tuần tất bật, nhưng với tôi, đó lại là một khoảnh khắc rất riêng, rất lặng, rất đời. Tôi đạp xe qua con đường quen thuộc, nắng len qua tán cây, nhẹ chạm lên vai áo trắng, khiến cả người tôi bừng lên trong ánh sáng của sự khởi đầu. Phía sau là chiếc ba lô cũ – chứa đựng không chỉ vật dụng thường ngày, mà còn là khát vọng, là hành trình, là những ước mơ luôn sẵn sàng đồng hành. Tôi dừng lại một chút bên vỉa hè, dưới giàn hoa giấy đang nở rộ. Những chùm hoa hồng tím rực rỡ không nói gì cả, nhưng chúng khiến tôi phải mỉm cười. Có lẽ, cuộc sống đẹp không nằm ở nơi ta đến, mà nằm ở cách ta đi – nhẹ nhàng, bình thản và biết ơn. Tôi nghĩ về ba điều không bao giờ quay lại: thời gian, lời nói, cơ hội. Mỗi giây phút trôi qua trên yên xe hôm nay đều quý giá – như thể tôi đang cưỡi lên chính khoảnh khắc sống động của cuộc đời. Tôi nhắc mình không bao giờ đánh mất: sự bình tĩnh, sự trung thực và hy vọng – vì chính những điều ấy đã giúp tôi giữ vững ...

NOTE 166

CHỒNG VÀ TRI KỶ.... Chồng có chung với tôi nhiều thứ : chung nhà, chung giường, chung con, chung cả đường đi lối về. Nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình đang đi lại một mình, quạnh quẽ với trái tim lạnh ngắt trong chính cuộc hôn nhân chung của mình. Tri kỷ là người đàn ông năm xưa chỉ uống một chai bia đã đỏ mặt. Những buổi tối quạnh hiu chờ đợi chồng trong mòn mỏi, tôi thường nhắn tin cho tri kỷ những lời vu vơ. Chồng mua cho tôi nhiều món quà giá trị cả trăm triệu, bộ xoong nồi chục triệu, chăn lông ngỗng Mông Cổ vài ngàn đô,… tô điểm lộng lẫy thêm căn nhà đứng tên anh ấy. Nhưng ngày lễ tình nhân, quốc tế phụ nữ, thậm chí sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới thì anh ấy lại...quên. Tri kỷ chẳng mua cho tôi món quà gì có giá trị lớn, thứ đắt nhất là chai nước hoa có mùi oải hương nồng nàn tôi thích. Nhưng dịp lễ lạt nào, anh cũng gửi một tin nhắn chúc mừng, kèm lẵng hoa bí mật không tên người gửi đến nơi làm việc, khiến đồng nghiệp vẫn ngỡ chồng tôi luôn chu đáo làm vợ bất ngờ. Đôi khi...

Entry blog 1

 Người về,  Lâu lâu chú lại về chùa để cùng với mọi người đọc một thời kinh.  Thực ra chú cũng chẳng thuộc được mấy câu kinh để đọc với mọi người, chú chỉ yên lặng ngồi nhìn đôi mắt thật hiền của Phật, đợi khi nghe mọi người đọc đến một bài kinh quen rồi cất tiếng đọc theo. Trong tiếng đọc kinh của người có tiếng gió lạnh của một ngày mưa bão. Có tiếng bước chân phiêu bạt cả nửa đời người. Có tiếng chiếc lá cuối thu rơi hoài không chạm đất. Có tiếng hòn sỏi nhỏ rơi xuống vực sâu nhưng không có âm thanh vang vọng lại. Phải bao nhiêu câu kinh đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng? Phải bao nhiêu câu Phật hiệu mới chạm đến được bình yên? Người về rồi đi… Ngoài kia, có con đường có thể đi chung với nhiều người, nhưng có con đường chỉ có thể đi một mình; có con đường có thể đi qua hết bằng đôi chân thật khỏe, nhưng có con đường chỉ có thể đi qua hết bằng một tấm lòng chứa đầy tình thương. Ngoài kia, những gì tốt đẹp rất khó để có được, và bình yên trong lòng luôn là thứ khó để...

NOTE 165

 Chỉ là một chút nắng xuyên qua tán dừa, một chút gió lùa khe khẽ qua kẽ tay, và mùi cà phê vừa mới pha thơm nhẹ nhàng trong không khí. Tôi ngồi nơi đây, bên dòng kênh yên bình giữa lòng Sài Gòn, trước mắt là người đàn ông chống xuồng thong dong như đang chèo qua một khúc ký ức. Phía sau là những tòa nhà cao tầng vẫn còn lấp lánh sương sớm. Mọi thứ đối lập một cách kỳ lạ – giữa cũ và mới, giữa tĩnh và động, giữa bộn bề và an nhiên. Nhưng chính sự đối lập đó lại làm nên một khung cảnh hài hòa lạ thường. Trong một góc nhỏ của quán cà phê mang tên, tôi vừa dùng xong bữa sáng, dọn lòng cho một ngày mới. Tôi mỉm cười, không phải vì no bụng, mà vì thấy mình đã chọn đúng nơi để bắt đầu buổi sáng – nơi nhắc tôi nhớ rằng: “Muốn trở thành cây lớn, đừng tranh giành với cỏ. Muốn làm người làm nên việc lớn, chớ tranh giành với đời.” Tôi từng là người sống rất vội, rất gồng. Mỗi lần bị cắt ngang một cơ hội, mỗi lần người khác được trước, tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Nhưng rồi, những năm thá...

NOTE 164

 Khi con người ta gần năm mươi không còn mong ước quá nhiều điều...  Không tìm kiếm sự rực rỡ. Chỉ cần giữ cho mình những điều thật bình dị – một buổi sáng có ánh nắng, một chiều được thảnh thơi, một buổi tối ngủ yên. Sau bao lần bước hụt, sau những chênh vênh tưởng không vượt nổi, điều còn lại trong lòng không phải là oán trách, mà là sự biết ơn. Biết ơn vì vẫn còn được thở. Biết ơn vì vẫn còn đủ sức nâng niu một ngày. Biết ơn vì trái tim – dù từng rạn vỡ – vẫn còn đủ chỗ để yêu thêm lần nữa. Ở lưng chừng cuộc đời, con người dần học cách sống nhẹ hơn. Không còn cần giải thích, cũng không buộc phải chứng minh. Những giận hờn năm tháng hóa ra chỉ là mây – thoảng qua rồi mất. Những kỳ vọng không thành, giờ nhìn lại cũng chẳng còn bận tâm. Giữ được cho mình một tâm hồn không còn xô lệch theo đời – đó là một điều quý. Biết đủ, biết buông, biết cười với cả những điều không như ý – đó là một món quà. Không cần có tất cả. Chỉ cần có:  • Một sức khỏe đủ để tiếp tục đi.  • Mộ...

NOTE 163

 Cảm ơn chính mình, một chút thôi… Cảm ơn vì sau tất cả những đêm dài mệt mỏi, những ngày tháng tưởng như không thể chịu đựng thêm được nữa, ta vẫn có thể đứng đây, ngay giây phút này. Không ai có thể hiểu thấu hết những nỗi đau, những chông chênh mà ta đã đi qua, ngoài chính ta. Nếu ta không biết tự cảm ơn mình, thì còn mong chờ ai làm điều đó thay ta đây? Cảm ơn vì ta đã không gục ngã, dù có lúc trái tim tưởng chừng như vỡ nát. Cảm ơn vì đã kiên cường đứng dậy, dù đôi chân có run rẩy đến thế nào. Cảm ơn vì đã không bỏ rơi chính mình, ngay cả khi cả thế giới ngoài kia có thể đã từng quay lưng. Cảm ơn những sai lầm, những vấp ngã, vì nhờ chúng mà ta biết cách đứng lên mạnh mẽ hơn. Cảm ơn những nỗi đau, vì nhờ chúng mà ta học được cách trân trọng những điều nhỏ bé. Cảm ơn những giấc mơ đã bỏ lỡ, để ta hiểu rằng không phải tất cả mọi thứ đều có thể giữ lại, nhưng rồi ta vẫn sẽ tìm thấy những điều đẹp đẽ hơn trên hành trình phía trước. Cảm ơn những con đường đã qua, dù có lúc gập ghền...

NOTE 162

 Hạnh phúc là gì? Có người nói, hạnh phúc là khi đạt được những gì mình mong muốn. Nhưng cũng có người bảo, hạnh phúc là khi biết đủ. Vậy, hạnh phúc thực sự là gì? Chắc chắn không ai có thể trả lời một cách chính xác, nhưng đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là một tách cà phê ấm, đủ đầy. Cà phê không chỉ là một thức uống. Nó là những khoảnh khắc riêng tư trong buổi sáng, là giây phút yên bình giữa bộn bề công việc, là niềm vui giản dị mỗi khi bạn ngồi xuống và thưởng thức từng ngụm cà phê đậm đà, trong không gian chỉ có bạn và những suy tư của riêng mình. Hạnh phúc có thể không cần phải lớn lao. Đôi khi, chỉ cần một buổi sáng tĩnh lặng, một tách cà phê nóng hổi và một chút thời gian để cảm nhận cuộc sống. Hạnh phúc có thể là việc buông bỏ mọi lo toan và để mình sống chậm lại, đắm chìm trong từng cảm giác hương vị, để thấy rằng cuộc sống này, dù bộn bề, vẫn luôn có những khoảnh khắc đáng trân trọng. Vậy hôm nay, bạn đã tìm thấy hạnh phúc trong tách cà phê của mình chưa? Hãy dành cho m...

NOTE 161

 “Làm sao biết từng nỗi đời riêng Để yêu thêm, yêu cho nồng nàn…” Người ta thấy một cô gái có dáng người đậm, dày và thô, thẹn thùng chụp những bức ảnh. Họ bắt đầu trêu chọc “cô gái lực điền” hay “người đẹp tay đô”.  Nhưng không mấy ai biết cô ấy đã từng trải qua một tuổi thơ lăn lộn làm đủ thứ nghề tay chân trên đời. Không mấy ai biết cô từng “thiếu ăn” đến độ chỉ cần no bụng để có sức làm việc đã là phước lành! Người ta thấy một cô gái béo phì, một cô gái bỗng “tròn” hơn. Họ bắt đầu kể lể về các hệ luỵ của người mập, các công thức ăn uống với điệu bộ dạy đời. Nhưng không mấy ai biết cô ấy đang có bệnh lý khác nên cơ thể tăng cân không kiểm soát. Hoặc cô ấy đang trong giai đoạn stress, có vấn đề tâm lý và cô tổn thương với những lời nói kia… Người ta thấy người phụ nữ/vợ mình ở nhà trông thật đáng chán, đầu bù tóc rối chẳng biết chăm chút bản thân, chỉ có chăm một đứa bé còn chẳng xong. Nhưng không mấy ai biết cô ấy sáng dậy cơm nước, chăm con, lo việc nhà, quán xuyến cả chợ ...

NOTE 160

 Suy cho cùng, người dễ tính nhất lại là người khó thuyết phục nhất, vì những gì có thể chấp nhận, họ đã chấp nhận ngay từ đầu. Khi họ đã từ chối, nghĩa là mọi lý lẽ đều trở nên vô nghĩa. Người nói nhiều không hẳn là người chân thành nhất, và người trầm lặng không có nghĩa là không quan tâm. Đôi khi, sự quan tâm sâu sắc nhất lại nằm trong những điều không nói, trong những cái nhìn lặng lẽ, trong sự kiên trì âm thầm mà không cần hồi đáp. Người mạnh mẽ nhất không phải là người không biết đau, mà là người có thể chịu đựng đau đớn một mình. Họ không cần ai xoa dịu, cũng không đợi ai thấu hiểu. Họ chấp nhận mọi tổn thương, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, không oán trách. Người hiểu chuyện nhất không phải là người dễ dàng tha thứ, mà là người biết rõ điều gì nên tha thứ, điều gì không. Họ có thể im lặng trước lỗi lầm của người khác, nhưng không có nghĩa là họ quên. Họ chọn bình thản, nhưng không có nghĩa là không tổn thương. Người càng ít đòi hỏi ở người khác lại càng khó bị tổn thương. Vì h...

NOTE 159

 Viết cho người đã thương, từng thương... Viết cho người hôm nay đang thương... Viết cho người ngày mai chưa biết được... Entry này sẽ viết vào một ngày bình yên nhất, một ngày an vui nhất, cuộc sống bình an trong từng hơi thở và yên vui cùng nhau, xin cảm ơn tất cả mọi ân tình, những tình cảm tốt đẹp đã từng có nhau trong những thời khắc ấy. Dù là quá khứ, hiện tại, vị lại, dù vui hay buồn cũng là duyên. Chúng ta, từng có nhau, từng bên nhau, từng hạnh phúc cũng từng buồn đau...nhưng sau tất cả, chúng ta nhìn lại chợt mỉm cười, 07.03.2025

NOTE 158

 Tình yêu không kết thúc bằng một cuộc cãi vã nảy lửa. Nó cũng không chết đi trong những khoảng lặng đầy giận hờn. Tình yêu kết thúc lặng lẽ hơn thế nhiều – khi một người không còn muốn chia sẻ những điều nhỏ nhặt với người kia nữa. Khi yêu, người ta thường không nhận ra rằng chính những điều tưởng chừng vô nghĩa lại là sợi dây bền chặt nhất giữ hai người gần nhau. Một tin nhắn vu vơ chỉ để kể rằng hôm nay quán cà phê mở một bản nhạc hay, một cuộc gọi ngẫu hứng chỉ để nói về chuyện đường phố kẹt xe, hay đơn giản là một câu hỏi: “Anh ăn cơm chưa?” – tất cả những điều ấy không quan trọng vì bản thân chúng, mà vì chúng là dấu hiệu của sự hiện diện, của một người vẫn muốn người kia nằm trong thế giới của mình. Nhưng rồi một ngày, bạn nhận ra những câu chuyện ấy không còn đến với bạn nữa. Người ấy không còn nhắn tin chỉ để kể về một bộ phim mới xem, không còn gửi cho bạn một bài hát chỉ vì nó hay, không còn hào hứng nhắc đến những chuyện không đâu mà trước đây từng khiến cả hai cười ngặ...

NOTE 157

Có những người bước vào tình yêu như cách họ thích một tách espresso—mãnh liệt, dứt khoát, ngay từ giây phút đầu tiên đã biết rõ đó chính là điều họ muốn. Nhưng cũng có những người giống như đang nhâm nhi một ly cà phê sữa đá—cần thời gian để cảm nhận, để từng chút một hòa quyện giữa vị đắng của cà phê và vị ngọt của sữa, để rồi khi nhận ra, đó đã là hương vị không thể thiếu trong cuộc đời họ. Người ta vẫn nói: “Hoặc là tất cả, hoặc chẳng là gì cả.” Nghe thì có vẻ mạnh mẽ và rõ ràng, nhưng liệu có phải tình yêu nào cũng có thể dứt khoát ngay từ giây phút đầu tiên? Hay có những mối quan hệ cần thời gian để đủ sâu sắc, đủ chín muồi, đủ vững vàng mà người ta mới dám đặt cược cả trái tim mình? Có những người yêu là dốc lòng, là hết mình, là không chấp nhận sự lưng chừng. Nhưng cũng có những người bước vào tình yêu với sự thận trọng, không phải vì họ thiếu chân thành, mà vì họ cần thời gian để hiểu đối phương, để hiểu chính mình. Giống như một ly cà phê phin, nhỏ từng giọt chậm rãi, không v...

NOTE 156

Yêu, rốt cuộc, không phải là những lời hứa xa xôi, cũng chẳng phải là những phút giây huy hoàng. Yêu là khi có một người ở cạnh, lặng lẽ mà bền bỉ, đi cùng ta qua những ngày nắng đẹp lẫn những mùa bão giông. Là khi ta quay đầu lại, vẫn thấy ai đó đứng đó, chẳng cần ồn ào, chẳng cần rực rỡ, nhưng luôn dõi theo từng thay đổi nhỏ nhất của ta. Là một ánh mắt hiểu mà không cần nói, một bàn tay chìa ra khi ta mỏi mệt, một vòng ôm chở che khi cuộc đời chông chênh. Và có lẽ, món quà quý giá nhất của tình yêu không phải là hoa, cũng chẳng phải là những lời thề non hẹn biển… mà chính là sự đồng hành. Một người chịu ở bên ta, không phải vì ta mạnh mẽ hay rực rỡ, mà vì họ chấp nhận cả những góc khuất, những vụn vỡ trong ta. Vậy nên, nếu có thể, hãy tìm một người như thế. Hoặc… nếu may mắn, hãy trở thành một người như thế. Vì yêu, cuối cùng, là tất cả.

NOTE 155

Cuộc sống cũng giống như một ly cà phê. Có người thích ngọt, có người thích đắng, nhưng dù chọn vị gì, bạn vẫn phải nhấp một ngụm và cảm nhận nó. Nếu hôm nay bạn thấy mình đang chật vật với đồng lương ít ỏi, tài khoản ngân hàng vẫn còn xa mới chạm đến tám con số, đừng vội than vãn. Như một hạt cà phê chưa được rang, chưa đủ nhiệt, chưa trải qua thử thách, làm sao có thể dậy lên hương thơm nồng nàn? Trường đời là một quán cà phê rộng lớn, nơi mỗi người tự chọn cho mình một ly. Có người chỉ nhấp môi đã thấy đắng, có người kiên nhẫn khuấy đều, thêm đường, thêm sữa, và có người lại thích tận hưởng nguyên bản – để vị đắng tan ra từ từ, hòa quyện cùng hương thơm nồng nàn. Những bài học ngoài đời không giống trường học, nơi có giáo trình, có bài kiểm tra, có đáp án sẵn đó. Ở trường đời, mọi bài kiểm tra đều đến bất ngờ, và chỉ có bạn mới có thể tự tìm ra câu trả lời cho mình. Đừng tự ti nếu điểm số của bạn không cao, nếu học lực không nổi bật. Bởi lẽ, trên bàn cờ cuộc sống, kẻ chiến thắng khô...

NOTE 154

Cà phê không chỉ là một thức uống. Nó còn là một triết lý, một cách sống, một cách yêu. Người ta có thể uống cà phê đắng hay ngọt, đậm hay nhạt, nóng hay lạnh – nhưng nếu sai cách, sai khẩu vị, sai thời điểm, thì dù là ly cà phê hảo hạng cũng trở thành thứ dư thừa. Tình yêu cũng vậy. Ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, khi những giấc mơ còn dang dở, khi cuộc sống bắt ta phải trưởng thành, ta cần một tình yêu không phải để lãng quên thực tại, mà là để tiếp thêm năng lượng. Giống như một ly cà phê sáng giúp ta tỉnh táo, một tình yêu đúng nghĩa phải khiến ta mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn, và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nhưng nếu sai người, như chọn nhầm một ly cà phê không hợp vị, bạn không chỉ mất đi thời gian mà còn đánh mất chính mình. Một ly cà phê quá đắng sẽ làm bạn chùn bước, một ly quá ngọt có thể khiến bạn ảo tưởng, một ly quá loãng lại chẳng để lại dư vị gì. Một tình yêu không đúng cũng vậy – nếu nó làm bạn kiệt sức, bào mòn sự tự tin, khiến bạn thấy mệt mỏi hơn...

NOTE 153

 08.03, Thích nghe tiếng ting ting từ điện thoại hơn là hoa, là quà. Thực tế vậy cho chắc, vì thế bạn ạ, xin đừng hỏi tôi, muốn gì, dạo này nghèo lại thích đi xin. TK: 1545231 - ACB Lê Thị Mỹ Châu

NOTE 152

 Hối tiếc không làm thay đổi được quá khứ, nhưng sự trân trọng sẽ biến quá khứ thành bài học quý giá. Những gì đã xảy ra, dù tốt hay xấu đều đã định hình nên bản thân ta, mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn và xứng đáng hơn với những hạnh phúc đang chờ phía trước.  Cuộc đời mỗi người là một chuỗi những lựa chọn. Có đúng, có sai, có cả những lần ta nghĩ rằng mình đã lạc lối. Nhưng khi nhìn lại, mỗi quyết định dù đau đớn hay ngọt ngào đều góp phần tạo lên con người ta của hôm nay.  Cuộc sống không có chỗ cho hối tiếc, chỉ có chỗ cho sự kiên cường và lòng biết ơn. Có những khoảnh khắc trong đời ta sẽ tự hỏi, liệu mình có hối tiếc không ? Nhưng rồi ta nhận ra rằng, mọi vết thương, mọi thất bại hay cả những niềm vui nhỏ bé đều là mảnh ghép không thể thiếu, trong bức tranh cuộc sống. Và cuối cùng, mỗi bước đi đều dẫn ta đến nơi mình cần đến. Và mỗi nỗi đau đều mang trong mình hạt mầm của hạnh phúc. Ta gặp những người cần gặp, trải qua những biến cố cần trải qua. Và nhờ đó, ta học được các...