NOTE 123
Một năm sắp khép lại…
Một năm ta trò chuyện với mọi người ở góc nhỏ này nhiều hơn bão nhiêu năm trước đó cộng lại. Một kẻ ưa náu mình, thích lặng ngắm thế giới, thích chụp ảnh che mặt, thích chụp hoa chụp lá, thích những bóng nắng nghiêng hay những gốc cây to bỗng một ngày bước ra chào, trò chuyện với tất cả như vị khách quý ghé thăm nhà.
Lòng ta chưa bao giờ mảy may sẽ làm trái tim hay tâm tư ai xao động; cũng chưa bao giờ mong đợi tìm một ai đó đến với mình. Chưa bao giờ!
Một năm sắp khép lại…
Ta luôn nghĩ rằng khi người đến tìm ta, chỉ đơn giản là người cũng đang mang trong mình một cơn bão mong neo đậu một chốn nhỏ. Nơi này, bình yên này là của cõi lòng người. Nơi này, giông bão này là của trái tim người. Ta không là một người có thật. Ta chỉ là kẻ trông coi chốn nhỏ này, mở cửa cho người vào. Người nhìn ngắm, đồng điệu cùng chữ, rung cảm cùng chữ, giận dữ cùng chữ, đau đớn cùng chữ, nhỏ lệ cùng chữ mà cũng có khi chỉ lặng lẽ rời đi không một câu giã từ cũng vì chữ. Ta nào mong gì hơn!
Một năm sắp khép lại…
Chữ ta là thật nhưng ta không hề có thật! Bởi người thấy đấy, ta chỉ là người thường giữa đời lắm tâm tư. Mọi thứ là ý tứ của người, là mong muốn của trái tim người, là tưởng tượng của trí nhớ người.
Còn ta, kẻ vô danh bình thường vẫn cứ ngày ngày nhặt từng chữ xếp lại. Lòng ta có khi xao động, có khi tịch yên, có khi nhớ mong, có khi đau đớn nhưng ta cũng chưa hề mong đợi điều gì. Với ta, mọi thứ cũng chỉ là ảo ảnh. Ta chỉ là một chốn nhỏ nên sự đến và đi của người sẽ buồn, sẽ đẹp, sẽ mong, sẽ nhớ nhưng ta không thể giữ người lại…
Hình bóng không thể giữ bóng hình.
Một năm sắp khép lại…
Biết nhau ở đây có khi là thuật toán, có khi tình cờ, có khi là duyên, có khi là định mệnh hoặc có khi chẳng là gì.
Nhưng ít ra, chúng ta đã biết nhau, đã chào nhau, đã cùng nhau tâm tình bằng những dòng chữ nhỏ, chân thành.
Một năm sắp khép lại…
Một năm thật nhiều âm thanh, thật nhiều màu sắc. Chuyến tàu vẫn lướt nhanh qua những thân cây cao lớn trên đường dù chuyến tàu vẫn lạc lối giữa khu rừng.
Ta cứ đi vậy thôi, chưa hề mong gì cuối đường cả. Chỉ đôi khi trong một chuyến đi dài mệt nhoài, ta nhớ mãi câu hát ấy…
“Dẫu trần gian bao la đến đâu.
Nơi anh là nhà…”
Và một năm sắp khép lại, thật sự cảm ơn cuộc đời vì ta đã được quen biết trò chuyện với rất nhiều tâm hồn tươi đẹp, dù đời họ đã và đang đầy bão giông.
Cảm ơn vô cùng…
Nhận xét