NOTE 113
“Tôi đang trên đường…”
Không hẳn là một con đường hiện hữu rõ ràng mà có khi là một con đường trong tâm tưởng.
Hơn một lần mình bảo rằng mình thích những con đường nhỉ? Mà đúng vậy thật!
“Tôi đang trên đường…”
Mình rất thích trả lời như vậy khi ai đó hỏi mình một câu có vẻ khó. “Khi nào có người yêu?”, “Khi nào kết hôn?”, “Khi nào đổi việc?”, “Khi nào thế này thế nọ?”… cùng nhiều câu hỏi hóc búa hơn. Thường, mình thích dùng câu trả lời đó.
Và mình rất thích “trạng thái” đó.
Trên đường…
Ta chẳng biết sẽ gặp ai dọc đường, sẽ rung động những gì, sẽ vô tình lay khẽ cỏ cây ra sao, sẽ giẫm phải bao nhiêu gai nhọn.
Trên đường…
Ta chẳng biết đâu là khúc quanh, đâu là một lối tắt, đâu là đại lộ dẫn đến hư vinh, đâu là đường hầm về nơi ánh sáng.
Trên đường…
Ta chẳng biết bao lâu cần ngơi nghỉ, chẳng biết bao lâu cần luyến lưu, chẳng biết bao lâu là chặng cuối.
Trên đường…
Những vì sao luôn đâu đó sáng soi, những sóng biển vẫn vỗ đều bờ cát, những cỏ hoa vẫn xanh ngát bên đồi, những dấu giày vẫn in bàn chân mỏi.
Trên đường…
Là dù đớn đau thất vọng hay vỡ oà hạnh phúc, là dù yên ấm an vui hay tan tành gãy đổ… vẫn cứ phải tiến tới.
Trên đường…
Là vẫn cứ phải đi dù thế nào…
Và,
tôi đang trên đường!
Nhận xét