NOTE 121
Những ngày giáp chạp,
Mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, thoáng chốc một năm đã trôi qua, biết bao biến động, biết bao sóng gió, giờ bình yên ngồi bên hiên nhà viết blog là một điều hạnh phúc.
Nhìn lại một năm qua, bạn, tôi & chúng ta đã cố gắng, cố gắng thật nhiều. Vẫn có những bất ý, những niềm vui, nhiều nước mắt nhưng chúng ta cũng đã đi qua một năm của riêng mình bình an.
Càng lớn, càng đi xa mình càng muốn được trở về nhà. Dù ngôi nhà ấy có là nơi nương náu an bình, có bao song gió thì cũng là nhà, cũng là nơi còn má nên mình phải về. Mai này, chúng ta mất hết song thân, dù chúng ta già lớn đến nhường nào, tóc phai sương, da nhăn ngàn lớp cũng bơ vơ là một đứa mồ côi lớn xác, héo lòng.
Điều hạnh phúc nhất của mình là còn có má, còn điểm tựa tinh thần, còn động lực cố gắng, bươn chải vất vả thế nào cũng còn thấy được nụ cười của má thật ấm áp.
Những ngày bệnh nằm trong bệnh viện mình hay nghĩ linh tinh. Chợt mĩm cười không nghĩ lý do gì mà mình cứ loay hoay mãi ở nơi phố thị. Mình quyết định nghỉ hưu vào cuối năm sau, dừng lại những chuỗi ngày lao về phía phố. Ngược dòng, ngược lối bôn ba, nhìn lại chỉ thấy nếp nhăn, màu tóc bạc.
Thời tiết giao thoa, ương ương, dở dở, lòng người đa đoan tuôn trào nhiều hoài niệm. Mình sẽ dừng lại tất cả để sống thật bình lặng cho những chuỗi ngày tiếp nối.
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
Nhận xét