Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2023

NOTE 149_CẢM ƠN

 Gửi người đã bên tôi ở năm 2023! Một năm thật ngắn mà cũng thật dài. Ngắn vì thoáng chốc đã nhận ra mai là ngày cuối năm rồi, dài vì khi nhìn lại, chúng ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió đi cùng những nỗi bất an, những vui buồn hợp tan để rồi giây phút này vẫn còn ở cạnh nhau chuẩn bị đón một mùa xuân nữa.  Xin lỗi người vì phút giây nóng giận đã buông những lời nói gây tổn thương và làm những hành động như muốn đẩy nhau ra xa, thực tâm tôi không hề muốn thế.  Xin lỗi người vì những vô tâm dù vô tình hay cố ý, khiến người phải mang tâm trạng hụt hẫng và buồn.  Xin lỗi người vì nhiều khi đã để người mang lo lắng vì cái tính bất cẩn và bất cần của mình.  Xin lỗi người vì đã chưa đủ chín chắn và trưởng thành để cùng người gánh vác những điều lớn lao hơn.  Cảm ơn người vì những bao dung, nhường nhịn suốt một năm qua. Để sau tất cả chúng ta vẫn không buông tay như lời mình từng hứa.  Cảm ơn người vì đã lo lắng, chăm sóc, quan tâm và là chỗ dựa tinh thần để...

NOTE 148

 ✍🏻 Ngày cuối năm  2023 Em thân mến! Cầu mong trong thế giới của em, mỗi ngày đều là ngày trời đẹp. Dù có quên mang ô, em cũng cứ nói với chính mình: Chị đây hôm nay muốn dầm mưa! Vầng mặt trời xua tan mây đen mịt mù là chính em luôn rạng rỡ. Cầu mong em trưởng thành không phải do ép buộc. Học cách cười thôi mà không nói, thừa nhận nhưng không tin, học cách hiểu lòng người vô tận. Tôi biết em là người nóng tính, nhưng cứ thong thả thôi rồi tất cả sẽ ổn, đừng vội. Cầu mong em luôn may mắn. Luôn biết ơn cuộc đời, yêu điều tốt đẹp, cũng thương mến bản thân. Em cười tươi lên, rất đẹp. Cầu mong em giữ cho mình cứng cỏi, cũng để lại chút yếu mềm. Thiện lương phải theo nguyên tắc, cảm tính cũng cần giới hạn. Đối với kẻ khó ưa, phải đáp trả cả vốn lẫn lãi, mà mạnh tay rồi cũng không để mất lễ nghi... Cầu mong em không bỏ qua tiểu tiết, không dễ dãi với mình. Nếu muốn sau này có quyền lựa chọn, kể từ bây giờ phải cố gắng học hỏi tiếp thu. Tất cả những điều em làm không vì ai hết, thế ...

NOTE 147_ TRI KỶ

 TRI KỶ-NGƯỜI MANG CÙNG TIẾNG NÓI TÂM HỒN Ngày xưa có một phú ông rất thích trà, phàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu thì ông đều sẽ sai gia nhân chiêu đãi. Một hôm, có một tên ăn mày rách rưới đứng trước cửa, không xin cơm, chỉ xin bát trà. Gia nhân cho hắn vào nhà, đun trà cho hắn. Tên ăn mày nhìn nhìn rồi nói: “Trà không ngon”. Gia nhân nhìn hắn lấy làm lạ, rồi cũng đổi một bát trà khác ngon hơn. Tên ăn mày ngửi ngửi, nói: “Trà này ngon, nhưng nước vẫn chưa được, phải dùng nước suối trong.” Gia nhân ngạc nhiên nhìn hắn, liền vội đi lấy nước suối cất trữ từ sáng sớm ra để pha trà. Tên ăn mày nhấp thử một ngụm, nói: “Nước rất tốt, nhưng củi sao trà không được, củi phải dùng củi sau danh sơn. Bởi vì củi phía đón nắng của núi chất củi xốp, còn sau danh sơn kia chất củi chắc cứng.” Gia nhân thấy người này không hề tầm thường, rất tinh thông trà đạo, liền dùng loại củi tốt đun nước pha lại trà, rồi mời lão gia ra tiếp. Sau khi trà được mang lên, phú ông và tên ăn...

NOTE 146_CHO CON TRỞ VỀ BÊN MẸ

 CHO CON TRỞ VỀ BÊN MẸ Cho con trở về bên Mẹ, Mẹ ơi Con mệt rồi những tháng ngày rong ruổi Nước mắt rơi trong phút giây yếu đuối Con chỉ nghĩ về mái nhà , nơi có thể bình yên Cho con cùng mẹ chải tóc bên thềm Có tiếng gà trưa, tiếng lá rơi xào xạc Một bát cơm cà dưa trong gió chiều man mác Con vùi mình trong lòng mẹ như xưa Con trở về bên mẹ một chiều mưa Trái tim tả tơi trăm ngàn vết xước Giữa thế sự đảo điên bon chen, mất được Con thua rồi, con bỏ cuộc, mẹ ơi Người ta từng nói con là cả cuộc đời Chỉ một cái quay lưng đã trở thành xa lạ Người ta nói sẽ không để con gục ngã Đến cuối cùng, vẫn phải tự đứng lên Có những người tưởng rằng sẽ ở bên Con trải lòng, đem chân tình trao tặng Đến tàn canh mới biết mình tay trắng Nhận lại gì ngoài hai chữ đau thương Con trở về khi tóc mẹ điểm sương Thềm nhà vẫn nở hoa, rau vườn vẫn xanh như thuở ấy Mẹ đã đợi con lâu đến vậy Con trở về rồi, xin lỗi Mẹ, Mẹ ơi Cho con ở với mẹ những năm tháng đến cuối đời Để cùng Mẹ ngắm bình minh trên bờ cỏ Để m...

NOTE 145_TẾT

Tết đơn sơ hay đủ đầy là do suy nghĩ của mỗi người, thực ra Tết đơn giản lắm, mộc mạc và bình dị lắm. Đôi lúc chỉ cần vài lạng hạt dưa, dăm lát mứt gừng, một cặp bánh chưng, một nhành hoa vạn thọ để dâng lên bàn thờ ông bà, đó đã là một cái Tết đủ đầy và giúp mọi thành viên trong gia đình gắn kết nhau hơn. Nhiều khi mâm cao cỗ đầy lại khiến mỗi người trong gia đình thêm bực dọc, uể oải, xa cách. *** Lại một cái Tết đang đến gần, mọi người ai cũng vất vả, lo lắng. Rồi đâu đó, chúng ta bắt gặp và nghe những tiếng thở dài chất chứa bao nỗi lo, thậm chí sợ Tết. Tết đâu có lỗi, Tết rất đẹp, rất đáng trân quý. Tết rất thiêng liêng. Bởi Tết là dịp để đoàn viên, sum vầy và chia sẻ yêu thương. Thế thì, hà cớ gì chúng ta phải gồng mình đón Tết. Tết đơn sơ hay đủ đầy là do suy nghĩ của mỗi người, thực ra Tết đơn giản lắm, mộc mạc và bình dị lắm. Đôi lúc chỉ cần vài lạng hạt dưa, dăm lát mứt gừng, một cặp bánh chưng, một nhành hoa vạn thọ để dâng lên bàn thờ ông bà, đó đã là một cái Tết đủ đầy và ...

NOTE 144

 Khi đến một độ tuổi nhất định, bạn sẽ thích yên tĩnh. Khi rảnh rỗi bạn có thể trồng hoa, uống trà, đọc sách và chơi nhạc, bạn có thể tận hưởng khoảng thời gian thảnh thơi tản bộ mà lại an toàn. Tôi đã quen với việc im lặng nên có nhiều thời gian cho bản thân hơn, có thể suy nghĩ, có thể nuôi dưỡng trái tim mình, yên lặng là tốt nhất. Thế giới này, không có gì quyến rũ hơn hương thơm của tâm hồn, đấy chính là vẻ đẹp thực sự, là phong cảnh của núi sông trong lòng, là vẻ đẹp thực sự. Là sự yên tĩnh, an nhàn trong linh hồn, chăm sóc cuộc sống của bạn và sống một cách thanh thản. Những lúc yên tĩnh, còn gì tuyệt hơn khi đọc một cuốn sách và uống một tách trà, quá khứ trong một trang sách, mỗi trang đều tuyệt vời, và cả ngàn hương vị trong một tách trà, tất cả đều là thực tế. Một cuộc sống yên tĩnh, thích hợp và thoải mái, sống mỗi ngày ấm áp, ngồi trước cửa sổ, nhìn mây trôi, lặng lẽ nghe mưa dưới mái hiên và nuôi dưỡng trái tim mình, đi qua ngàn sông núi, tất cả là bạn tìm kiếm sự bìn...

NOTE 143_VÌ SAO ANH YÊU EM

 Tại sao anh không cáu gắt với em?? Tại sao anh không giận em?? Tại sao anh nuông chiều em vậy?? Và tại sao lúc nào anh cũng nhún nhường em, anh chưa từng trách móc em rằng tại sao không thấu hiểu cảm xúc của anh!! Tại sao vậy??  Em bướng bỉnh, em ương ngạnh như vậy mà, anh không cảm thấy mệt hay sao?? Quá nhiều câu hỏi cho một câu trả lời.. Em biết không, khi con người ta đã đi qua ngần ấy tuổi trẻ, đi qua ngần ấy đổ vỡ, chia lìa. Thì thật tâm chẳng còn ai muốn cãi vã làm gì nữa em ạ, thứ họ cần cho mình là một sự bình yên cùng nhau đi qua giông tố của cuộc đời. Vì họ biết, họ đã qua rồi cái thời niên thiếu có trong mình sự háo thắng của tuổi trẻ.. Họ biết, dù cho họ có thắng người yêu mình trong một cuộc cãi vã, họ có đứng trên sự hã hê của người chiến thắng, thì khi nhìn lại.. người con gái của họ cũng chẳng vui vẻ gì mấy khi phải lắng nghe những lời mắng nhiếc và to tiếng của người mình yêu. Chẳng vinh quang gì cho một cuộc cãi vả, nhường nhịn nhau một chút, lắng nghe nhau...

NOTE 142_NGƯỜI CŨ

Tôi gặp lại "Người cũ" ở chốn cũ - một quán cafe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ "... Nhớ". "Người cũ" ngồi một mình ngay góc cửa sổ quen thuộc, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt bàn thành những vệt lốm đốm. Khi tôi bước vào, chiếc phong linh trên cửa kêu leng keng, anh ấy ngước lên nhìn tôi khẽ mỉm cười. "Tình cờ vậy..." - Tôi lịch sự cúi đầu chào, ngồi xuống phía đối diện. "Không tình cờ đâu, anh cố tình đến tìm em mà." "Để làm gì?" "Vì... tự nhiên anh nhớ em." Không có ý mỉa mai nhưng đột nhiên khoé môi tôi khẽ cong lên. Ba chữ "Anh nhớ em" cách đây hai năm hẳn làm tôi vui đến phát điên, giờ trôi qua tai như câu chuyện cười nhạt nhẽo. Chủ quán bưng ra cho tôi tách trà bạc hà. Suốt hai năm, bao giờ đến đây tôi cũng ngồi ở vị trí này, uống đúng một món, nghe nhạc chán chê rồi về. Lúc mới chia tay, tôi vừa nghe nhạc vừa khóc...

NOTE 141_ GÃ

 Những ngày cuối năm, gặm nhấm từng đợt gió lạnh buốt của mùa đông đang vẫy tay chào tạm biệt.  Khoác cho mình chiếc áo lens vừa đủ ấm rồi rời khỏi căn phòng đơn lẻ của chính mình. Rảo bước qua từng hẻm phố, qua những ngã tư đèn xanh rồi lại đỏ, tôi cố tìm cho bản thân một nơi đủ ấm áp để nương náu một ngày dài. Ấy vậy mà, tìm mãi chẳng thấy đâu.. Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn là những bàn tay đan xen một bàn tay, nắm chặt. Cơn gió đi qua làm rùng mình sởn gai óc, tôi vội vã bâng quơ tìm lấy những kẽ tay quen thuộc, nhưng rồi chợt nhớ lại mình đã chẳng còn cạnh nhau. Thế là đành ngậm ngùi giấu nhẹm đôi bàn tay vào ngăn túi áo, cười nhẹ một cái rồi đi tiếp cho một hành trình dài. Có lẽ, tôi đã quá quen với việc tự an ủi lấy chính mình với những lần như thế.. Có người hỏi tôi có buồn không?? Buồn chứ!! Có cô đơn không?? Rất cô đơn là đằng khác!! Ấy vậy mà tại sao vẫn chưa chịu chấp nhận bỏ lại tất cả để đi tìm cho mình một điểm tựa khác bình yên hơn?? Bỏ lại tất cả ư?? Một đi...

NOTE 140_ CHÀO THÁNG 12

 Chào tháng 12, chào tháng cuối cùng năm cũ.  Tháng 12 không hẹn rồi cũng đến, tháng cuối cùng khép lại một năm trôi qua đủ bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông. Một năm 12 tháng cứ ngỡ sẽ rất dài nhưng hoá ra lại ngắn, thoắt cái sắp cạn dần. Tờ lịch trên tường chỉ còn những tờ cuối, một năm nữa lại qua.  Tháng mười hai, hoa sữa thôi không còn nồng nàn nữa, cúc hoạ mi cũng sắp hết mùa, nhưng những vườn hoa cải bắt đầu nở vàng. Loài hoa dân dã mộc mạc ấy lại khiến nhiều người hoài niệm về một thủa tuổi thơ bình yên đến lạ.  Tháng mười hai sang,mùa đông càng thêm lạnh giá, ta nghe tiếng gió lao xao tự tình trên mái nhà,gió lùa vào kẽ cửa khiến cho những đêm đông trở nên tê tái.  Tháng mười hai phảng phất nét buồn bởi tiết trời mây xám nhưng lại mang một vẻ đẹp hoài cổ lãng mạn. Những ai sống nội tâm sẽ cảm thấy mùa đông thật đẹp. Mùa của những cây bàng đỏ lá,của màn sương giăng mờ hư hư ảo ảo cảm thấy nao lòng.  Tháng mười hai sợi nắng mỏng manh lắm,nắng xuất hiện ...

NOTE 139_TRONG TIM CÓ VẾT NỨT

 Dành tặng bạn - những người đang có “vết nứt” trong tim. Tôi biết đôi lúc bạn vẫn nghĩ về những điều đã xảy ra trong quá khứ. Ao ước mình được quay trở về để làm lại, trải nghiệm lại hoặc để có thể tiếp tục được nhìn thấy một ai đó. Tôi biết đôi lúc trái tim bạn vẫn run lên từng hồi, bởi những nỗi đau ngày cũ làm bạn khắc khoải khôn nguôi. Những điều không “đẹp đẽ” đã xảy ra giống như một vết thương hở, cứ khẽ chạm là thấy đau. Nhưng bạn biết không, điều tốt nhất bạn có thể làm cho chính mình của hiện tại là cho vết thương hở đó được khép miệng lại. Vết thương nào rồi cũng thành sẹo, sẹo có thể xấu xí và đôi khi âm ỉ những cơn đau. Nhưng đó cũng là một dấu ấn của sự trưởng thành, của bạn trong hiện tại cứng cáp và dạn dĩ hơn. Hãy ôm lấy chính mình, nói lời chia tay với những nỗi đau trong quá khứ. Cho phép mình được quên, cho phép mình được cảm nhận hiện tại trọn vẹn. Tại đây, ngay tại thời điểm này, ngay lúc này mà thôi. Hãy tha thứ cho những điều đã xảy ra rồi, và quan trọng là ...

NOTE 138_NẾU

 “Nếu tình yêu được chọn lựa.” Hãy yêu một người đàn ông, có thể chịu đựng được cái bản tính thất thường, sớm nắng chiều mưa và hay khó chịu của em, không làm điều gì khiến em phải cảm thấy bực bội, cũng chẳng sẽ phải làm em hờn ghen nhiều. Em hãy yêu một người đàn ông khi họ đã đủ trưởng thành để còn biết suy nghĩ, không phải là suy nghĩ cho riêng bản thân mình không thôi, mà là khi yêu thì phải biết suy nghĩ cho cả hai. Và họ sẽ không trẻ con đến nổi hay giận em một cách vô cớ, hay cọc lóc với em mỗi khi có điều gì đó khiến họ cảm thấy khó chịu trong lòng. Với một người đủ trưởng thành, họ sẽ biết cách nhường nhịn em hơn, yêu một người trưởng thành không hề chán, mà yêu người vô tâm mới thực sự là đau khổ. Nên hãy nhớ, thà yêu một người yêu mình và chịu đựng được cái bản tính vốn khó chiều của mình, còn hơn chạy theo một người không yêu mình để rồi đau khổ. Và hãy nên chọn và yêu một người đủ sự trưởng thành, chín chắn chứ đừng nên yêu một người con trai vốn bản tính "trẻ con...

NOTE 137_GIÁ NHƯ

 Khi thời gian trôi qua, có rất nhiều câu chuyện chúng ta lần lượt lãng quên. Giống như vào lần đầu hẹn hò, anh mặc một chiếc sơ-mi trắng đứng trong dòng người chờ em, khi ánh mắt chạm nhau liền khẽ mỉm cười. Giống như mùi nước hoa trên áo anh nhẹ nhàng vương vấn, em đùa nghe như mùi khăn giấy trẻ em, nhưng trong lòng thấy yên tĩnh kì lạ. Giống như những đêm anh đi làm về muộn, ghé nhà gọi em ra chỉ để nhìn một chút, rồi lại ngược đường về nhà mình, an ổn chìm vào giấc ngủ. Và không biết bao nhiêu đêm trò chuyện đến nỗi điện thoại nóng ran vì cạn kiệt pin. Không hiểu vì áp lực cuộc sống, vì thời gian xoay vần hay lòng người thay đổi, chúng ta của sau này khi nhớ về nhau - toàn là nỗi đau... Nỗi đau vì bị lừa dối. Nỗi đau do kẻ thứ ba cắt gọt. Nỗi đau vì không được quan tâm, vì ở cạnh nhau mà không hiểu nhau, không còn gì trò chuyện...  Ngày xưa hai nhà cách nhau rất xa vẫn đội nắng đội gió nhìn nhau ít phút. Giờ chung chăn chung gối lại như ở hai thế giới song song, mỗi người ...

NOTE 136_ CHÀO THÁNG 11

CHÀO THÁNG 11 Tháng mới lại đến, ngày tháng trôi dần bước qua lặng lẽ. Người ta hỏi mình, tháng 11 có hẹn hò gì không? Mình chưa reply, nghe đâu tháng 11 dã quỹ đã vàng rực một góc trời nơi sườn đồi Đà Lạt. Mình không trở lại Đà Lạt lâu rồi, chỉ xem tin tức mọi thứ trên mạng xã hội. Thực ra, dù đi đến đâu cũng chẳng nơi nào an yên bằng quê mình. Nhiều khi mình nghĩ, quê nhà chưa đi hết mong gì những chuyến thiên di. Sáng nay, dậy sớm, mình bỏ qua hết thảy công việc dọn dẹp, pha một tách café, ngồi dưới hiên đầy nắng, đầy lá vàng rơi, chầm chậm thưởng thức mùi khói, mùi nhớ, mùi thương. Ai đi xa mà không mong ngóng ngày về, mình cũng không ngoại lệ. Ngoài kia, phố quá đỗi ồn ào, nhộn nhịp rồi, mình thích ở nhà một mình, pha một ấm trà ngon, đọc một cuốn sách mình thích, cứ yên lặng như vậy, dạo chơi trong câu chuyện của người đời, trưởng thành trong một thế giới khác của mình. Đây chính là cuộc sống mà mình mong muốn, là một loại tịch mịch không bi thương cũng không vui vẻ, một ...

NOTE 135_TẠM BIỆT THÁNG 10

  Tạm biệt tháng 10… Chúng ta, ai rồi cũng đi qua tháng 10 thật lạnh….Nắng hong khô nước mắt, dịu xoa nỗi niềm & bất chợt nắng cười chào tạm biệt, hẹn nhau mùa mới giòn nắng long lanh. Vậy là tháng 10 đã đi qua, điều còn lại là màu nắng, chiếc lá chiều thu rơi cùng bao cơn gió lạnh. Tháng 10 ở núi, có mây vờn bay, có chiều đượm buồn, có màu khói lam rơi trong sương lạnh.???? Thời gian luôn cẩn thận mang đi hết mọi thứ trên con đường mình qua, cẩn thận xóa sạch luôn từng dấu chân của nó. Đem mùa Xuân về xóa hết mùa Đông, rồi lại đem mùa Đông về xóa hết dấu vết mùa Xuân mà mùa Thu còn nặng lòng giữ lại. Thời gian cẩn thận gói ghém và mang hết theo mọi thứ. Nhưng khi đi ngang qua con người, thời gian luôn vô tình đánh rơi vào lòng họ một vài điều, nhưng chẳng bao giờ chịu dừng lại nhặt lấy mang theo, để trong lòng ai cũng có một vài điều mà thời gian đằng đẵng vẫn không thể quên. Tháng 10 đi qua, mình muốn viết gì đó như một lời tạm biệt, như một lời chia tay, như cá...

NOTE 134_DUYÊN

Khi những chặng đường từng qua đã đủ đầy sóng gió, người ta không thèm những cảm xúc thăng trầm thất thường, họ cần một cảm giác an yên và bình lặng. Tình yêu không phải là không khiến người ta mệt nhọc. Những thứ có khả năng mang đến hạnh phúc luôn đồng thời khả năng khiến người ta đau khổ. Tình yêu làm giàu đẹp tuổi trẻ bao nhiêu thì cũng gây ra chừng ấy đau khổ bấy nhiêu. Những người bước qua đời nhau, không ít thì nhiều cũng từng một lần khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, thấy muốn khép lòng. Yêu càng nhiều, đôi lúc người ta càng sợ. Vì những giận hờn, những nghi ngờ, những lần cãi vã lẫn chia tay đã từng bao lần rút hết sức lực và khiến người ta như kiệt sức. Một lúc nào đó, tuổi trẻ sẽ qua, người ta sẽ thôi những mộng mơ trước đó. Đi qua đủ những trải nghiệm, dường như ai cũng sống thực tế hơn. Người ta khó có thể yêu một cách lãng mạn, khó có thể yêu không toan tính khi đầu óc đã hiểu đủ sự đời. Và tình yêu đôi khi không đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng nhịp đập nữa. Nhiề...

NOTE 133_ MỘT CHỮ TÌNH

 Giữa những người xa lạ với nhau, chúng ta ngồi được với nhau trước hết vì chữ duyên, đó là những phút ban đầu gặp gỡ, để cho mối quan hệ đó có những bước tiến thì chúng ta còn ở chữ tình. Tôi không nói về mặt tình cảm, tôi nói ở tình người.  Mỗi ngày thức giấc bước chân ra đường chúng ta gặp hàng trăm - nghìn - vạn người. Trong những người chúng ta gặp đó được bao nhiêu người để lại cho nhau một cái tên? Giữ cho nhau một nụ cười. Và trong con số những cái tên chúng ta biết đó, được mấy người có thể ngồi cùng để chuyện trò một cách thoải mái nhất? ( Không nói đến những cuộc hẹn xã giao, công việc).  Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình? Đơn giản, bạn đang stress trong công việc, áp lực từ gia đình, tình cảm chẳng tới đâu, hiện tại bạn đang cần có một người để chia sẻ tâm tư này, trên tay cầm điện thoại, xem lại danh bạ, lướt ngón tay từ trên xuống, hàng trăm số điện thoại hiện lên, thời điểm này bạn gọi cho ai là thích hợp nhất? Ai sẽ là người đủ tin tưởng, đủ dụng tâm, đủ...

NOTE 132

 “chúng ta ở đây, kẹt giữa những cuộc tình không đầu không cuối…” Khi ấy khoảng cách của tôi và người, từ tầm nhìn bên này, nhìn lại về phía bên kia là cả một bức tường xa cách, là cả những mênh mông dặm trường. Nên chỉ có thể nhìn thấy nhau qua những khung hình trên mạng xã hội, ngập ngừng muốn gửi lời nhắn nhủ vì một dịp nào đấy nhưng rồi lại thôi. Tất cả đều là cho một người mà bản thân ta không biết nên xếp vào danh sách người quen hay lạ, là yêu hay ghét. Antoine de Saint Exupéry từng viết rằng yêu nhau không phải là hai người nhìn vào nhau mà là cùng nhau nhìn về một hướng. Việc có cho mình một bờ vai kề cạnh, hơn cả yêu, là tri kỷ, là bạn thân ấy, vốn chưa bao giờ dễ dàng.  Chúng ta đã từng yêu, yêu hết lòng, yêu hết mình, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu, thật sự nhìn thấu được tâm tư và trái tim của đối phương. Khi những tình cảm đi lạc khỏi con đường, khỏi những lối nhỏ thân quen ta từng sánh đôi, mọi thứ trở thành hai chiều, thay vì đi song song, mình hoàn toàn ngược...

NOTE 131

 Không ai sinh ra đã là một con người sở hữu sự điềm tĩnh và ôn tồn. Chúng ta đều bắt đầu cuộc sống là những đứa trẻ ích kỷ và non nớt. Vẻ thâm trầm và bình yên trên gương mặt mỗi con người đều phải được đánh đổi bằng việc vượt qua được những cuộc chiến vô cùng dày vò nơi nội tâm.  Hôm nay tôi xin phép được chia sẻ với mọi người một câu chuyện đẹp về tổn thương mà bản thân tôi cũng đã phải mất rất nhiều thời gian để học được. Tôi tin rằng, từ một phần tinh khôi nhất trong bản năng, mỗi sinh mệnh từ khi được sinh ra đều đã chờ đón về những điều kỳ diệu ở cuộc sống này như cách mà một bông hoa hướng dương chuẩn bị vươn mình đón tia nắng ban mai của bình minh. Cảm giác ngập tràn hy vọng ấy là thứ được truyền từ cảm xúc của mỗi người mẹ vào bào thai đang lớn dần trong bụng mình. Điều ấy cũng được thể hiện trong cách mỗi đứa trẻ, bằng sự hiếu kỳ và háo hức, đón chờ những trải nghiệm đầu tiên trong toàn bộ kiếp sống này. Chỉ có điều, cuộc sống vẫn thường cho chúng ta chính điều mình...

NOTE 130_ĐÚNG THỜI ĐIỂM

 Ngày hôm ấy, sau cả ngày với những cơn mưa thấp thỏm, tôi có hẹn với cô tại nơi quán quen trong một con hẻm nhỏ. Hẹn nhau vào lúc 10h vì cả hai đều bận, nhưng tôi đến muộn mất 15 phút. Thực ra không có một lý do nào đúng cho việc một người đàn ông đến muộn, tôi cười trừ và xin lỗi, cô đặt điện thoại xuống. Tôi và cô mới quen qua công việc nhưng đồng điệu, nên việc mở đầu bất cứ một câu chuyện gì đối với bọn tôi là một điều rất dễ. Bia là một sự khởi đầu tốt cho cuộc hẹn và chai Sake thứ 2 đã được mở ra trông khổ sở. Có những khoảnh khắc trên chiếc bàn ấy, xung quanh như chẳng còn ai, quán bật bài nhạc mà cô thích, bất giác cô hát ngân nga. Có lúc chúng tôi chia sẻ với nhau trên trời dưới bể nhiều loại chuyện, tôi hiểu cô hơn nhưng chưa chắc cô đã hiểu tôi hơn do tôi là tuýp người lắng nghe. Hoặc có lúc, hai chúng tôi nhìn nhau trong vòng 3 giây mà không nói câu gì, tim tôi như khựng lại. Tôi hỏi cô: " Sao cô muốn hợp tác với tôi? " Cô không nói gì. Sau ly cuối cùng, tôi than...

NOTE 129_ĐÚNG NGƯỜI

  Em sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng chẳng phải đau lòng rồi lại buồn nhiều, vì người ấy sẽ không làm điều gì khiến em luôn cảm thấy phiền phức, bực bội và khó chịu. Vả lại họ sẽ quan tâm em hơn, không để cho em phải có cảm giác chẳng được bình yên khi ở bên cạnh họ. Khi em thương đúng người, những lúc ở bên họ em sẽ luôn có cảm giác an toàn, chứ không phải là lo sợ rằng họ có những mối quan hệ em chẳng hề hay biết. Cũng chẳng phải âu lo nhiều vì cho dù có thế nào, họ cũng chẳng vô tâm mà bỏ rơi em một mình, rồi bảo rằng họ đang rất bận rồi chẳng thèm trả lời tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi han em cũng chẳng muốn đoái hoài đến. Rồi em sẽ phải thương đúng người "cần" mình. Để họ có thể bù đắp cho em những ngày em phải buồn lòng nhất mà phải tự bản thân em một mình cố gắng chống chọi hết tất cả.  Người ấy sẽ luôn thương em, có thể đôi lúc anh ấy hơi trẻ con làm em buồn bực trong lòng, nhưng rồi người ấy sẽ luôn ở bên em chẳng muốn xa rời. Nếu có những lúc cả hai phải cãi nhau,...

NOTE 128_NHỚ MỘT THỜI RẤT TRẺ

 Có những đêm thật muộn không ngủ được, tôi lại hướng mắt ra khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm. Màn đêm rót đầy phiền muộn vào lòng tôi khiến tôi bỗng thấy chơi vơi quá đỗi.  Ở thành phố bầu trời lạ lắm. Những vì sao đều trốn đi đâu hết. Tôi tìm mãi mà chẳng thấy một ngôi sao nào sáng cả, dù chỉ là một chút ít le lói.  Sao bỏ đi đâu rồi nhỉ? Hay sao rơi đâu mất rồi? Thế giới mênh mông như vậy, bầu trời vô tận như vậy, có phải sao đi đến nơi nào đó rồi chẳng quay về chốn này nữa? Sao đã rơi xuống biển khơi hay ngủ vùi trên cánh đồng không còn muốn tỉnh lại? Tôi cũng không biết. Đón gió đêm lồng lộng thổi, tôi chợt nhớ về rất nhiều chuyện đã qua, chuyện cũ, người cũ và cả những giấc mơ đã cũ. Giấc mơ của tuổi trẻ, giấc mơ của những năm tháng chênh vênh nghẹt thở để trưởng thành.  Tôi nhớ về cô bạn thân từng chung phòng trọ. Ngày đầu ra thành phố cả hai đều háo hức như đứa trẻ. Phải rồi, thuở ấy chúng tôi đều là những đứa trẻ chạy theo ước mơ về một bầu trời mới xa xô...

NOTE 127_CHUYỆN CHÚNG TA

Khi những chặng đường từng qua đã đủ đầy sóng gió, người ta không thèm những cảm xúc thăng trầm thất thường, họ cần một cảm giác an yên và bình lặng. Tình yêu không phải là không khiến người ta mệt nhọc. Những thứ có khả năng mang đến hạnh phúc luôn đồng thời khả năng khiến người ta đau khổ. Tình yêu làm giàu đẹp tuổi trẻ bao nhiêu thì cũng gây ra chừng ấy đau khổ bấy nhiêu. Những người bước qua đời nhau, không ít thì nhiều cũng từng một lần khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, thấy muốn khép lòng. Yêu càng nhiều, đôi lúc người ta càng sợ. Vì những giận hờn, những nghi ngờ, những lần cãi vã lẫn chia tay đã từng bao lần rút hết sức lực và khiến người ta như kiệt sức. Một lúc nào đó, tuổi trẻ sẽ qua, người ta sẽ thôi những mộng mơ trước đó. Đi qua đủ những trải nghiệm, dường như ai cũng sống thực tế hơn. Người ta khó có thể yêu một cách lãng mạn, khó có thể yêu không toan tính khi đầu óc đã hiểu đủ sự đời. Và tình yêu đôi khi không đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng nhịp đập nữa. Nhiề...

NOTE 126_MỘT ĐỜI HI VỌNG LÀ VỤN VỠ

Anh đã từng ngụp lặn trong mớ bị kịch của cuộc đời mình, cùng đó là những mối tình đi qua đủ tệ để khắc ghi trên lồng ngực anh một nỗi thống khổ kéo dài theo năm tháng, tuyệt vọng. Em hỏi anh, có bao giờ anh có ý định sẽ mở lòng để yêu thêm một ai đó chưa?! Thật tâm là có, anh đã từng làm mọi cách kể cả những trò điên rồ nhất, cũng chỉ để tiến gần lại một ai đó, nhưng rồi khi họ thấy được những vết sẹo chồng chéo lên nhau, họ lại sợ và rồi xa lánh anh. Anh đã từng cố đi thật nhanh cũng như để chạy trốn những điều tồi tệ sắp ập tới cuộc đời mình, anh vội vàng nắm một bàn tay lạ lẫm nào đó để chèn ép đi cái quá khứ đau lòng. Và rồi anh chẳng cảm nhận được gì ngoài sự quen thuộc, na ná như bóng dáng của một người đi trước bỏ lại.. Lâu dần anh mệt, anh sống khép lòng mình hơn, ngại bắt đầu một mối quan hệ, ngại sự thô kệch của bản thân mình sẽ làm tổn thương người khác. Hơn bao giờ hết anh vẫn không thích sự nửa vời, mặc dù giữa lòng thành phố rộng lớn con người ta cứ lặng lẽ bước qua đời ...

NOTE 125

 Bạn có biết vì sao càng trải qua nhiều mối quan hệ, người ta lại càng khó yêu không? Thật ra không phải là bởi tình cảm bên trong con người đó đã cạn khô rồi, cũng không phải là vì từng trải qua nhiều tổn thương mà họ không muốn đi tìm tình yêu đẹp nữa. Con người ấy, đơn giản chỉ là, đã trải qua đủ hạnh phúc lẫn đắng cay; bản thân cũng đã tự quán chiếu từ vô số điều mà mình từng trải nghiệm rồi nhận ra thế nào mới là “tình yêu”. Sau khi đã trải qua ngần ấy bài học rồi, để xuất hiện thêm một người xứng đáng khiến họ đem hết sự chân thành ra mà dâng hiến là điều không đơn giản. Cũng vì họ trân trọng thời gian sống của mình, nên càng không muốn trêu đùa với những người mà bản thân biết chắc rằng sẽ không thể đến được tới tương lai nào cả. Họ sợ rằng nếu bản thân tuỳ tiện dừng lại ở một bến đỗ tạm bợ thì cũng sẽ bỏ lỡ người mà mình cần gặp nhất. Trong cả cuộc đời này, những người hữu duyên có thể cùng chúng ta đi qua một đoạn duyên phận thật sự rất nhiều. Nhưng người có thể cùng bạn đ...

NOTE 124_THƯƠNG NHỮNG NGÀY BUỒN

 Thương em, thương cả những ngày buồn. Chị sẽ viết entry này cho em trong những ngày sắp tới, mong rằng, khi đọc được nó, em an nhiên hơn. Người ta hay nói về chữa lành, kiểu lạm phát đến mức muốn bội thực. Điều chúng ta cần nhìn rõ, nhìn sâu và lắng nghe mình thật kỹ, sai hay đúng thôi đừng oán trách ai cả. Ngày mai, hơi thở ngừng, chẳng còn kịp để nói lời xin lỗi và cảm ơn đâu. Hiểu rõ, nhìn thấu sự nhân quả và vô thường thì đừng buồn nữa. Khóc rồi tự lâu nước mắt, tự tô son điểm phấn mà tung tăng bước ra ngoài đường. Con người, dù giới tính nào cũng có người tốt, kẻ chưa tốt với mình. Chúng ta là những phiên bản k hoàn hảo thì phải buộc người khác hoàn hảo với mình. Làm tình xong chưa chắv đã yêu, vì nhu cầu, bản năng con người không kiềm chế được, kiểu say nắng, say mưa, say hương phấn, say mùi da thịt thơm tho, một mùi ái dục không phải ai cũng có. Bản năng của đàn ông là săn mồi, bước vào cuộc chơi tình ái, họ rong ruổi say mê chinh phục hương tình lạ cũng là điều dễ hiểu. Ai...

NOTE 123_SÀI GÒN LẠ THIỆT

Lạ thiệt chớ…..Ai đời đi thay pin cái máy, ghé tiệm hỏi. Chị chủ kêu, pin có 2 loại, loại thường 60 ngàn, loại khác nhãn của Thụy Sỹ, 150 ngàn. Em lấy loại 60 ngàn nè, chất lượng gần như nhau, khác cái mác thôi….. Đi mua con cá chép chợ hẻm, giá 90 ngàn, bóp còn có 60 ngàn. Anh bán cá không quen biết nói, thôi em đưa 60 ngàn cũng được, hôm nào ghé trả anh 30 ngàn sau. Quen biết gì đâu, tui xù thì sao? Sáng đi bộ ra chợ, gặp anh Hai từ miền Tây lên bán rau. Thấy rau xanh tươi, mua hẳn 50 ngàn. Lúc tính tiền mới nhớ mình đi dạo tập thể dục, đâu có mang bóp. Anh Hai miền Tây cười tươi thiệt tươi: “Thôi khỏi, chừng nào chị gặp tui lại, trả sau cũng được mà." Quen biết gì đâu. Báo hại tui suốt 1 tuần phải đi bộ đúng đường đó, đúng giờ đó mới gặp lại anh Hai rau. Sài Gòn gài bẫy tui hay sao? Còn chuyện hỏi đường nữa. Chỉ đường rồi còn chạy theo một đoạn để mình khỏi lạc. Người Sài Gòn rảnh ghê ta? Người ta nói người Sài Gòn thiếu gì tiền. Người Sài Gòn chắt bóp từng đồng thôi. Như ở Tô ...

NOTE 122_CHIỀU NƠI QUÊ NHÀ

Tôi thích chiều, dù màu nắng nhạt nhòa hay gắt gỏng. Chiều tuổi thơ trong tôi luôn bình yên & ấm áp. Tôi thích biển buổi chiều & cả bình minh. Nhưng đứng trước biển vào một buổi chiều nào đó thì mọi thứ trong tôi rất nhiều cảm xúc. Trở về, nếu chúng ta có nhiều cơ hội trở về hãy ngồi nơi hiên nhà để đón nắng chiều rơi, để nghe tiếng lòng thổn thức, để chuẩn bị bữa cơm chiều....Lâu rồi, rất lâu…tôi không còn có những bữa cơm chiều nơi quê nhà với những món ăn dân dã. Cơm, cá kho & rau muống luộc…Rất lâu rồi, không còn ăn cơm cháy nấu bằng than… Chiều quê, nhớ màu khói bếp, mùi hương đốt đồng, con đường làng quê yên bình, hiền hòa. Xứ người, nhiều buổi chiều cô đơn, lạnh lẽo, sương mù, tuyết trắng…thèm mùi hương đốt đồng, thêm mùi hương lúa mạ, thèm nghe tiếng sóng biển vỗ về…Lời của biển vang vọng ru hồn tôi ngủ yên. Bạn còn nhớ gì những chiều quê mình…Hình ảnh đàn bò lững thững về chuồng, chú mục đồng lượm thuộm lem luốc đâu còn. Những cánh diều chiều hạ đã trôi về đâu ...

NOTE 121_TRƯA VẪN NẮNG

Sau mấy lần chần chừ, nhưng Quân vẫn quyết định nhấn số gọi điện cho Lưu để thông báo một tin quan trọng.     Đầu dây bên kia, Lưu đã alo, Quân không nói thêm câu gì, đi thẳng vào chủ đề thông báo:     - Vợ mày có bồ đấy!     Quân cao giọng đầy biểu cảm thông báo cho Lưu và không quên chuẩn bị sẵn tâm lý Lưu sẽ nghi ngờ, tra hỏi đủ thứ rằng liệu có đúng không hay nhầm lẫn… Quân biết thông tin mình đưa ra rất hệ trọng chứ không phải câu đùa vui bông phèng. Vì thế trước khi thông báo, Quân đã phải xác minh vài lần bằng cách rình mò lịch sự ở một xó xỉnh trong quán cà phê khi tình cờ bắt gặp Nhung - vợ Lưu ngồi ăn với một người đàn ông lạ mà ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.     Vậy mà, tất cả đã nằm ngoài dự đoán. Khi nhận điện thoại thông báo của Quân, Lưu thản nhiên buông một câu hững hờ đến khó hiểu: “Thế à” làm Quân cụt hứng, thần mặt ra và im lặng đến vài giây. Lưu chỉ kịp buông một câu “ừ” có vẻ chùng xuống rồi cầm điện thoại để không vài giây rồi t...