NOTE 122_CHIỀU NƠI QUÊ NHÀ

Tôi thích chiều, dù màu nắng nhạt nhòa hay gắt gỏng. Chiều tuổi thơ trong tôi luôn bình yên & ấm áp. Tôi thích biển buổi chiều & cả bình minh. Nhưng đứng trước biển vào một buổi chiều nào đó thì mọi thứ trong tôi rất nhiều cảm xúc.

Trở về, nếu chúng ta có nhiều cơ hội trở về hãy ngồi nơi hiên nhà để đón nắng chiều rơi, để nghe tiếng lòng thổn thức, để chuẩn bị bữa cơm chiều....Lâu rồi, rất lâu…tôi không còn có những bữa cơm chiều nơi quê nhà với những món ăn dân dã. Cơm, cá kho & rau muống luộc…Rất lâu rồi, không còn ăn cơm cháy nấu bằng than…

Chiều quê, nhớ màu khói bếp, mùi hương đốt đồng, con đường làng quê yên bình, hiền hòa. Xứ người, nhiều buổi chiều cô đơn, lạnh lẽo, sương mù, tuyết trắng…thèm mùi hương đốt đồng, thêm mùi hương lúa mạ, thèm nghe tiếng sóng biển vỗ về…Lời của biển vang vọng ru hồn tôi ngủ yên. Bạn còn nhớ gì những chiều quê mình…Hình ảnh đàn bò lững thững về chuồng, chú mục đồng lượm thuộm lem luốc đâu còn. Những cánh diều chiều hạ đã trôi về đâu rồi??? Chiều những ngày xưa ấy giờ chỉ còn nằm trong kí ức, chiều bây giờ không còn khoảng không để bọn trẻ nô đùa nhưng ngày xưa ấu thơ.

Trở về, mình khát khao nhiều kỉ niệm xưa cũ. Bạn bè đứa còn, người mất, bận bịu mưu sinh, ít nhiều không còn thời gian cho một cuộc gặp gỡ. Chiều…nhiều buổi chiều tuổi thơ..nhiều kí ức luôn sống mãi khó phai, dần thời gian, con người ta nung nấu hoài niệm để ước ao trở về.

Chiều, nơi hiên nhà nội, có những cơn gió nồm ru giấc ngon lành. Hai cây khế vẫn còn đó, hoa tím biếc cả tháng năm mà giờ nội không còn, tôi về cũng chỉ ngồi một mình ở nơi ấy, không còn những bài đồng dao của nội, lời của bà của ngày xưa cũ vẫn văng vẳng đâu đây.

Chẳng biết tôi còn bao mùa để trở về, bao chiều ngồi ngoài hiên hóng gió từ biển thổi vào. Má còn bao chiều an vui cùng con cháu. Tôi chẳng mong ước gì xa xôi, chỉ thích có những chiều sau này vẫn bình yên như bây giờ liệu còn không? Xã hội ngày càng phát triển, mọi thứ dần đô thị hóa & lòng người còn bận bịu kí ức chiều xưa?

Đường làng bây giờ đã bê tông hóa, tụi nhỏ bây giờ chơi những trò chơi điện tử, internet tràn đầy con đường quê…Thì chiều thả diều, chơi ô ăn quan, u mọi….đã trở thành những trò chơi xa lạ. Tôi xa quê rất nhiều năm tháng nhưng kí ức xưa cũ chiều quê sẽ không bao giờ nhạt nhòa trong tôi.

Bây giờ, đang ở đây, hưởng thụ những buổi chiều bỏng rát bởi cái nắng, nóng của những ngọn gió Lào khắc nghiệt, tôi vẫn thích dù thời tiết chẳng mấy ôn hòa. Bởi đơn giản với tôi, quê dù thế nào cũng là nơi yêu dấu nhất, quê dù khắc nghiệt đến đâu cũng là cội nguồn, là nơi thương yêu tôi nhất.

Những ngày tháng 8, nơi này không phải mùa thu, không lá vàng rơi xào xạc, không có cái lạnh giao mùa. Những ngày tháng 8 nơi đây chỉ có nắng nóng nhưng được trở về trong tôi vẫn là miền kí ức ngọt ngào. Rồi mai, tôi lại khăn gói đi xa, bốn tuần ngắn ngủi sẽ trôi qua, tôi vẫn khắc ghi mọi kí ức ngọt ngào giữ mãi nơi long.

Chiều trên quê hương tôi

Hòn Khói ngày 12/08/2023

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ