NOTE 137_GIÁ NHƯ
Khi thời gian trôi qua, có rất nhiều câu chuyện chúng ta lần lượt lãng quên.
Giống như vào lần đầu hẹn hò, anh mặc một chiếc sơ-mi trắng đứng trong dòng người chờ em, khi ánh mắt chạm nhau liền khẽ mỉm cười.
Giống như mùi nước hoa trên áo anh nhẹ nhàng vương vấn, em đùa nghe như mùi khăn giấy trẻ em, nhưng trong lòng thấy yên tĩnh kì lạ.
Giống như những đêm anh đi làm về muộn, ghé nhà gọi em ra chỉ để nhìn một chút, rồi lại ngược đường về nhà mình, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Và không biết bao nhiêu đêm trò chuyện đến nỗi điện thoại nóng ran vì cạn kiệt pin.
Không hiểu vì áp lực cuộc sống, vì thời gian xoay vần hay lòng người thay đổi, chúng ta của sau này khi nhớ về nhau - toàn là nỗi đau...
Nỗi đau vì bị lừa dối.
Nỗi đau do kẻ thứ ba cắt gọt.
Nỗi đau vì không được quan tâm, vì ở cạnh nhau mà không hiểu nhau, không còn gì trò chuyện...
Ngày xưa hai nhà cách nhau rất xa vẫn đội nắng đội gió nhìn nhau ít phút.
Giờ chung chăn chung gối lại như ở hai thế giới song song, mỗi người một cái điện thoại, cần gì thì gửi vài chữ, tương tác cơ bản toàn trên mạng xã hội. Thả tim mỗi ngày nhưng tim mình thì rất lâu chẳng nhớ về nhau.
Có đôi khi em nghĩ giá như chúng ta đừng về chung nhà, đừng đi đến tận hôm nay, biết đâu nhắc đến tên nhau lại thấy toàn kí ức dịu dàng đẹp đẽ.
Mà cuộc đời đâu có "giá như"...
Nhận xét