NOTE 141_ GÃ

 Những ngày cuối năm, gặm nhấm từng đợt gió lạnh buốt của mùa đông đang vẫy tay chào tạm biệt. 

Khoác cho mình chiếc áo lens vừa đủ ấm rồi rời khỏi căn phòng đơn lẻ của chính mình. Rảo bước qua từng hẻm phố, qua những ngã tư đèn xanh rồi lại đỏ, tôi cố tìm cho bản thân một nơi đủ ấm áp để nương náu một ngày dài.

Ấy vậy mà, tìm mãi chẳng thấy đâu..

Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn là những bàn tay đan xen một bàn tay, nắm chặt. Cơn gió đi qua làm rùng mình sởn gai óc, tôi vội vã bâng quơ tìm lấy những kẽ tay quen thuộc, nhưng rồi chợt nhớ lại mình đã chẳng còn cạnh nhau.


Thế là đành ngậm ngùi giấu nhẹm đôi bàn tay vào ngăn túi áo, cười nhẹ một cái rồi đi tiếp cho một hành trình dài.

Có lẽ, tôi đã quá quen với việc tự an ủi lấy chính mình với những lần như thế..

Có người hỏi tôi có buồn không??

Buồn chứ!!

Có cô đơn không??

Rất cô đơn là đằng khác!!

Ấy vậy mà tại sao vẫn chưa chịu chấp nhận bỏ lại tất cả để đi tìm cho mình một điểm tựa khác bình yên hơn??

Bỏ lại tất cả ư?? Một điểm tựa bình yên ư??

Xem ra, tất cả, đã nằm trong vali ngày ấy, điểm tựa bình yên nhất, cũng đã tìm được một nơi xứng đáng hơn bao giờ..

Tôi của lúc này, chẳng còn hồ hởi với những thứ được cho là tất cả, là vĩnh cửu của thanh xuân.

Bởi nó chẳng tồn tại..

Nếu được, tôi chỉ xin những cảm giác vừa đủ, để ấp ôm cho năm tháng bớt tủi hờn.

Xin thêm một múi giờ tĩnh lặng, để nghe nhịp đập của con tim, nghe thân mình run lên cầm cập, nghe tiếng giao mùa thành phố sắp lại xuân

Thở dài, châm lên điếu thuốc, cúi mình tiễn biệt những vụn dại cũ nát..

Hoài niệm, tôi gọi nó là món quà của ông già noel ngày ấy, mãi mãi không phai nhoà trong kí ức của một gã trai mơ.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên, cũng là lúc những chú tuần lộc mang điều ước đến với mọi đứa trẻ, trong đó len lỏi một lời chúc giáng sinh chưa kịp kí tên, viết vội.

Gửi cho em, một bầu trời xanh ngát

Rồi nhận lại, những mất mát thương đau.

Thôi ta đi, ta về nơi hoang vắng

Giấu bàn tay lạnh, vào ngăn áo đêm đông.

Ngủ đi thôi, vùi mình trong giấc mộng

Trả yêu thương, về nơi chưa bắt đầu.

Không cần đâu, không cần..đừng thương hại

Ôm ấp đợi chờ, nửa vạt ánh trăng.

Để rồi tỉnh giấc, chỉ còn là hoài niệm

Ta chết một đời, tuổi trẻ, thanh xuân..!



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ