VÔ THƯỜNG

Có những thời điểm chúng ta sống rất hiền hòa, bình an, dễ thương và giản dị.
Nhưng cũng có những thời điểm chúng ta sống với những lo âu, sợ hãi, sân hận và tham ái ....

Có những thời điểm chúng ta cứ thích đến bên mọi người và xôn xao nói cười, bất chấp những nông sâu, bất chấp những tổn thương mà thời gian không thể chữa lành.
Và cũng có những thời điểm chúng ta chỉ muốn lặng im, ở một mình.

Hơn bao giờ hết, phút này đây mình chợt hiểu lời chú Trịnh viết : "Nhiều khi muốn đi, về con phố xa. Nhiều khi muốn quay về, ngồi yên dưới mái nhà".

Có phải là sống trong cuộc đời, chúng ta phải trải qua mọi cung bậc của thăng trầm, chìm nổi?
Có phải là sống trong cuộc đời, chúng ta phải học rằng, mỗi con người luôn luôn có cặp "nhị nguyên", thánh - phàm hiện diện cùng nhau, bất toàn, và tâm chúng ta cũng như vạn vật cứ thay đổi, náo động không ngừng ... để rồi thương và bao dung cho chính mình và cho cả người xung quanh nhiều thêm nữa?

Có mâu thuẫn không khi : "Nghe mưa nơi này, lại nhớ mưa xa", và "Trong khi ta về lại nhớ ta đi..."?
Rồi quay qua tự vấn : "Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt?

Hỏi rằng mấy ai nghe được và trả lời được những biến động không ngừng của tiếng lòng mình?

Ừ thì "trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ", trăm năm làm kiếp con người này, chưa một lần ta hội ngộ với chính ta?
Vì không gặp được chính ta, nên "chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà..." thế là "còn mãi ra đi".

Thật sự, cũng có đôi lần "một thoáng" nhận ra quê nhà của mình. Nơi ấy là mộ gió. Nhưng cứ đứng giữa "một bờ cỏ non, một bờ mộng mị ..." thì còn luân lạc mãi.

Thôi thì hãy ngồi xuống, uống chén rượu này để "một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ" ... ngày sẽ trôi qua.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ