THÁNG 2
Saigon những ngày tháng 2!
Đêm về mình lại đau,
lại sốt.
Tóc rụng nhiều,
mà lòng này thì vẫn còn đầy trăn trở!
Mình hay nói rằng buồn nhất là khi lật tìm trong dãy danh bạ thật dài mà không thể nào tìm thấy một người để gửi lòng mình đi. Hoặc chăng là khi có người sẵn sàng nghe mà mình lại chọn làm người im lặng.
Những ngày tháng này thấy mình lạ lắm, hệt như một kẻ dị hợm. Nỗi cô đơn như một thứ báu vật được nâng niu mà mình cứ ôm khư khư lấy nó và lẩn trốn.
Thế nhưng mình lại không làm gì cả.
Không kể.
Không sẻ chia.
Mà mình gọi tình trạng ấy là sự bão hòa của cô đơn. Cô đơn trong chính suy nghĩ của mình!
Dẫu biết, nếu lên tiếng - mình sẽ không hề cô đơn đâu. Và cảm giác đó cũng có khi chỉ là do mình tự tạo.
Nhưng rồi mình lại lười!
Thật sự!
Mình đã rất lườii!!!
Thế nên là,
...mình chỉ biết cười mà thôi!
Đêm về mình lại đau,
lại sốt.
Tóc rụng nhiều,
mà lòng này thì vẫn còn đầy trăn trở!
Mình hay nói rằng buồn nhất là khi lật tìm trong dãy danh bạ thật dài mà không thể nào tìm thấy một người để gửi lòng mình đi. Hoặc chăng là khi có người sẵn sàng nghe mà mình lại chọn làm người im lặng.
Những ngày tháng này thấy mình lạ lắm, hệt như một kẻ dị hợm. Nỗi cô đơn như một thứ báu vật được nâng niu mà mình cứ ôm khư khư lấy nó và lẩn trốn.
Thế nhưng mình lại không làm gì cả.
Không kể.
Không sẻ chia.
Mà mình gọi tình trạng ấy là sự bão hòa của cô đơn. Cô đơn trong chính suy nghĩ của mình!
Dẫu biết, nếu lên tiếng - mình sẽ không hề cô đơn đâu. Và cảm giác đó cũng có khi chỉ là do mình tự tạo.
Nhưng rồi mình lại lười!
Thật sự!
Mình đã rất lườii!!!
Thế nên là,
...mình chỉ biết cười mà thôi!
Nhận xét