MẸ
BON CHEN BAO NHIÊU NỮA
ĐỂ ĐƯỢC ẤM ÊM
Bao nhiêu mùa nắng rồi mà mắt mẹ chưa khô
Đôi mắt ướt đời đàn bà cực khổ
Con phải dọn dẹp lòng bao nhiêu để đủ chỗ
Cất bạt ngàn thương.
Bao nhiêu năm con khóc lẩy trên giường
Bát cơm nóng mẹ gọi dăm lần vẫn ẩm ương đòi nhịn
Ăn vạ giữa nhà mẹ dỗ hoài chẳng nín
Nay ra đời
nuốt uất nghẹn chén cơm người
mà khóc lặng giữa đêm.
Bon chen bao nhiêu nữa để được ấm êm
Được thỏa cơn khát thèm ăn cơm nhà mẹ
Được ngủ lăn lóc trên giường đến trưa như đứa trẻ
Mẹ vẫn sợ giật mình nên khe khẽ bước chân.
Bao nhiêu người trong câu nói cửa miệng xem nhau như người thân
Chẳng ngại ngần ôm ta ngày khóc rủ?
Bao nhiêu người xưa cũ
Vẫn thủ thỉ tâm tình sau bao đợt quen người lạ xứ xa?
Gieo bao nhiêu ân trong cõi người ta
Để nhận được món quà yên lòng như khi bên mẹ
Mong lớn mãi
rồi lại mơ thành đứa trẻ
Về nhà
Mẹ thương.
Mới hay ra trong cõi vô thường
Sớm nở tối tàn đời người chóng vánh
Giá mà biết sớm hơn
thì ngày xưa chắt chiu ngọt ngào cho đặc quánh
Để dành
hòa cay đắng hôm nay
cho đỡ đau tấm thân này.
Những ngày con bươn chải nơi xứ người,
Mẹ khóc con đỏ một khoảng trời quê,
Và có những lời hứa sẽ về mãi cũng chỉ là lời hứa
Vòng xoáy bạc tiền
cứ tự dưng cuốn con vào những tháng ngày
không có quyền chọn lựa
Dù biết, phía sau vẫn là những bát cơm trĩu lòng
nhớ cơm nóng mẹ bưng một thuở thiếu thời....
ĐỂ ĐƯỢC ẤM ÊM
Bao nhiêu mùa nắng rồi mà mắt mẹ chưa khô
Đôi mắt ướt đời đàn bà cực khổ
Con phải dọn dẹp lòng bao nhiêu để đủ chỗ
Cất bạt ngàn thương.
Bao nhiêu năm con khóc lẩy trên giường
Bát cơm nóng mẹ gọi dăm lần vẫn ẩm ương đòi nhịn
Ăn vạ giữa nhà mẹ dỗ hoài chẳng nín
Nay ra đời
nuốt uất nghẹn chén cơm người
mà khóc lặng giữa đêm.
Bon chen bao nhiêu nữa để được ấm êm
Được thỏa cơn khát thèm ăn cơm nhà mẹ
Được ngủ lăn lóc trên giường đến trưa như đứa trẻ
Mẹ vẫn sợ giật mình nên khe khẽ bước chân.
Bao nhiêu người trong câu nói cửa miệng xem nhau như người thân
Chẳng ngại ngần ôm ta ngày khóc rủ?
Bao nhiêu người xưa cũ
Vẫn thủ thỉ tâm tình sau bao đợt quen người lạ xứ xa?
Gieo bao nhiêu ân trong cõi người ta
Để nhận được món quà yên lòng như khi bên mẹ
Mong lớn mãi
rồi lại mơ thành đứa trẻ
Về nhà
Mẹ thương.
Mới hay ra trong cõi vô thường
Sớm nở tối tàn đời người chóng vánh
Giá mà biết sớm hơn
thì ngày xưa chắt chiu ngọt ngào cho đặc quánh
Để dành
hòa cay đắng hôm nay
cho đỡ đau tấm thân này.
Những ngày con bươn chải nơi xứ người,
Mẹ khóc con đỏ một khoảng trời quê,
Và có những lời hứa sẽ về mãi cũng chỉ là lời hứa
Vòng xoáy bạc tiền
cứ tự dưng cuốn con vào những tháng ngày
không có quyền chọn lựa
Dù biết, phía sau vẫn là những bát cơm trĩu lòng
nhớ cơm nóng mẹ bưng một thuở thiếu thời....
Nhận xét