29.02.2020

1.
Hôm nay, thất đầu tiên của nội, mới đó mà một tuần rồi, nội 103 tuổi, nội đi cũng nhẹ nhàng nhưng với mình và gia đình là một tổn thất về tinh thần rất nặng nè. Thực ra, còn ông bà, cha mẹ thì còn nơi để về, mình nhớ tất cả mọi thứ kí ức mà mình có về nội. Dẫu biết là vô thường nhưng không tránh khỏi muộn phiền.
2.
Đêm Hòn Khói, ngồi với bạn ở ngoài hiên, lục lội bao kí ức vui buồn, 2 tháng không làm việc người bớt nghĩ hơn, buông dần lo toan,
Về quê, nhiều người mất quá, 
Bạn hỏi khi nào mổ, cuối tháng 3, đang lo cho xong bảo hiểm y tế, đợi làm xong thủ tục thất nghiệp, gom tiền, giờ thất nghiệp rồi, cũng không còn tiền bạc nhiều như xưa nữa nên cũng lo khi mổ,
Mổ, thực sự mình sợ, lo nhiều thứ, sức khỏe và tiền. Ngày trước, k lo nghĩ nhiều, làm đủ chi tiêu, khám bệnh, uống thuốc, giờ mới thấy sức khỏe quý,
Cũng cảm ơn khó khăn, cảm ơn những người đã từng tốt với mình, có vậy mới có thời gian nghỉ ngơi,
Về ai cũng bảo sao mình xơ xác quá, mình cười, uhm mệt mỏi thật nhưng thôi.
Đâu rồi cũng vào đấy, có ở quê, ở thất, cơm canh đạm bạc rồi cũng qua ngày, nghèo giàu cũng 1 quan và 3 tấc đất mà thôi.
3. Mình quyết định k làm việc ở Sài Gòn, nghỉ ngơi 1 tgian rồi tính, Sg bây giờ ô nhiễm, ồn ào, sau 5 năm về Nha Trang, dường như mình chậm chạp hơn nhiều...
2 tháng nay, stress, mất ngủ, trầm cảm dần giảm bớt, mong rồi mọi thứ bình yên.
Nghĩ lại thấy đáng sợ. Nghèo cũng hay, hết tiền cũng tốt, sống đơn giản, bớt âu lo, có chết cũng nhẹ người.
Không bảo hiểm, ca mổ rất nhiều tiền, không biết làm kịp bảo hiểm y tế và thất nghiệp không, mãi đến bây giờ không thấy thông tin gì hết, 
Không đủ tiền để mổ thì phải làm sao????

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ