KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ
13.01.2020 - 13.02.2020
Ngày mình rời nơi làm việc sau bao tháng ngày làm việc đến kiệt sức,
Ngày mình ra đi trong nước mắt, ngày mình nhận về đầy rẫy sự tổn thương vì quá tin người,
Mưu mô, toan tính rồi trở về cát bụi cũng hai bàn tay trắng mà thôi,
Trong cuộc sống, chỉ khi ở tận cùng những khó khăn, đã đi qua hết thời thanh xuân rực rỡ, chúng ta mới biết ai là bạn, ai là bè, ai ở lại vì thương, ai dang tay vì nghĩa. Có những thứ lấp lánh nhưng không phải là vàng, có những thứ thô ráp, quê mùa....nhưng mang lại nhiều bình an,
Bởi cuộc đời là thoáng chốc
Tô vẽ chi những bức phù điêu
Nhận ra không trong từng mảnh vỡ
Có điều gì ta đã chắc chiu
Thôi về đi.ngồi dưới hiên nhà
Thật lặng im và nghe gió hát
Sẽ yêu hơn từng giây có mặt
Được mỉm cười, được thở, được thương
Chính vì hiểu cuộc sống vô thường
Những đến đi không phải vô tình
Trong mầm diệt ta lại hồi sinh,
Từng ấy tháng ngày trôi qua, lòng mình đủ bình lặng, một mình k gia đình, không bạn bè, thế giới ngột ngạt đến khó thở,
30 ngày trôi qua, đi lang thang vô định, luôn mong nắng đến để xua tan bão dông, luôn mong lòng bất động, tha thứ cho mình, những tổn thương xin hãy ngủ yên,
Mai này, sau nữa, đừng tin bất cứ điều gì ngoài tiền, đừng tin ai cũng tốt với mình và đừng ngây thơ,
Dại khờ với cuộc sống, bàn tay nào phù phép cho mình nhận ra thì phải cảm ơn họ,
Phải cảm ơn nơi ấy đã cho mình một khoảng thời gian làm việc, cảm ơn anh mình.đã từng chịu đựng mình trong bao tháng ngày qua, từng thương mình như một đứa em, mình biết ơn điều đó. Nhưng anh mình ko hiểu mình phải 1 mình đối diện mọi thứ như thế nào, trầm cảm, stress đến mức điên khùng,
Người người oán hận, phải chi anh mình cho mình thôi việc sớm 1 tí,
Cuộc sống, mọi sự ở đời đều là duyên, với mình giờ sức khỏe không như xưa, sẽ ngã quỵ bất kì lúc nào, mình sống 1 mình cũng hay, không phiền gia đình và ước nguyện thảnh thơi ra đi, một điều mong ước vẫn k làm được, dự định vỡ tan sau cuộc bão dông này.
30 ngày, trải nghiệm thêm sự cô độc đã thêm hành trang bước tiếp trong ngày mai.
Sài Gòn, điểm đến không còn sức, Nha Trang đầy bão dông, mình sẽ về đâu khi ngày mai đến...
Thôi thì, hữu duyên sẽ tụ, cứ mặc kệ khó khăn, cứ mặc kệ đói nghèo, cứ lạc quan, xưa nghèo mình sống vẫn tốt, sau bao thăng trầm, thách thức này có là gì như những tháng ngày tuổi 20,
Viết ở Đà Lạt Phố,
13.02.2020
Ngày mình rời nơi làm việc sau bao tháng ngày làm việc đến kiệt sức,
Ngày mình ra đi trong nước mắt, ngày mình nhận về đầy rẫy sự tổn thương vì quá tin người,
Mưu mô, toan tính rồi trở về cát bụi cũng hai bàn tay trắng mà thôi,
Trong cuộc sống, chỉ khi ở tận cùng những khó khăn, đã đi qua hết thời thanh xuân rực rỡ, chúng ta mới biết ai là bạn, ai là bè, ai ở lại vì thương, ai dang tay vì nghĩa. Có những thứ lấp lánh nhưng không phải là vàng, có những thứ thô ráp, quê mùa....nhưng mang lại nhiều bình an,
Bởi cuộc đời là thoáng chốc
Tô vẽ chi những bức phù điêu
Nhận ra không trong từng mảnh vỡ
Có điều gì ta đã chắc chiu
Thôi về đi.ngồi dưới hiên nhà
Thật lặng im và nghe gió hát
Sẽ yêu hơn từng giây có mặt
Được mỉm cười, được thở, được thương
Chính vì hiểu cuộc sống vô thường
Những đến đi không phải vô tình
Trong mầm diệt ta lại hồi sinh,
Từng ấy tháng ngày trôi qua, lòng mình đủ bình lặng, một mình k gia đình, không bạn bè, thế giới ngột ngạt đến khó thở,
30 ngày trôi qua, đi lang thang vô định, luôn mong nắng đến để xua tan bão dông, luôn mong lòng bất động, tha thứ cho mình, những tổn thương xin hãy ngủ yên,
Mai này, sau nữa, đừng tin bất cứ điều gì ngoài tiền, đừng tin ai cũng tốt với mình và đừng ngây thơ,
Dại khờ với cuộc sống, bàn tay nào phù phép cho mình nhận ra thì phải cảm ơn họ,
Phải cảm ơn nơi ấy đã cho mình một khoảng thời gian làm việc, cảm ơn anh mình.đã từng chịu đựng mình trong bao tháng ngày qua, từng thương mình như một đứa em, mình biết ơn điều đó. Nhưng anh mình ko hiểu mình phải 1 mình đối diện mọi thứ như thế nào, trầm cảm, stress đến mức điên khùng,
Người người oán hận, phải chi anh mình cho mình thôi việc sớm 1 tí,
Cuộc sống, mọi sự ở đời đều là duyên, với mình giờ sức khỏe không như xưa, sẽ ngã quỵ bất kì lúc nào, mình sống 1 mình cũng hay, không phiền gia đình và ước nguyện thảnh thơi ra đi, một điều mong ước vẫn k làm được, dự định vỡ tan sau cuộc bão dông này.
30 ngày, trải nghiệm thêm sự cô độc đã thêm hành trang bước tiếp trong ngày mai.
Sài Gòn, điểm đến không còn sức, Nha Trang đầy bão dông, mình sẽ về đâu khi ngày mai đến...
Thôi thì, hữu duyên sẽ tụ, cứ mặc kệ khó khăn, cứ mặc kệ đói nghèo, cứ lạc quan, xưa nghèo mình sống vẫn tốt, sau bao thăng trầm, thách thức này có là gì như những tháng ngày tuổi 20,
Viết ở Đà Lạt Phố,
13.02.2020
Nhận xét