KHUYA
Mất ngủ triền miên, đến thở thôi cũng đã nhọc nhằn, nói gì công việc,
Ai cũng bảo mình sướng, nghỉ việc rồi được nhiều thời gian nên đi tứ tung, mình cười, người ta chỉ thấy những gì ở hiện tại đâu ai cần biết mình đã và đang đối diện chuyện gì.
Cô mình bảo xưa giờ mình mạnh mẽ, trải qua bao nhiêu chuyện, giờ không được gục ngã, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, không tiêu cực,
Mọi người thích nói gì kệ họ, ai muốn nói gì cứ nói, nghĩ cũng hay thật, con người ta sinh ra, lớn lên và mất đi thì mọi thứ cũng gởi lại trần thế, vậy mà, cứ nhọc nhằn, hao tâm bởi những mối quan hệ cộng sinh, bởi tiền. Phải mồm miệng, phải khéo léo, phải làm đến kiệt sức vẫn không được ca thán.
Đơn giản, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ khi nào nằm trên giường bệnh mới hiểu nhân sinh quá đỗi vô thường.
Giờ, kết thúc được cũng đầy tổn thương, giờ từ tạ cũng không ít oán hờn.
5 năm, chốn ấy biết bao biến cố xảy ra, 5 năm trở về giờ là thất bại,
Có những nỗi đau là cần thiết..
.Ở nơi đây, mùi của bệnh viện, mùi của đồng tiền, mùi của tình thương, mùi của ai oán? Bệnh viện, ngột ngạt đến khó thở...
Buồn biết bao nhiêu, khi mọi thứ quay lưng với mình,
Nhận xét