16.02.2020

Nước nóng sẽ phỏng tay. Nỗi đau thì chỉ khiến chúng ta đọa đày. Thế nhưng chúng ta, phần lớn, chỉ muốn đắm chìm trong nó.

Cái cảm giác tự dìm mình xuống đáy, trong rất nhiều ngày, như một thứ thỏa mãn cảm xúc vì mình xứng đáng như thế. Hoặc mình phải như thế mới đủ cam tâm…

Cuộc đời, rất nhiều lần trong những năm tháng tuổi trẻ cứ tin vào trực giác, cứ cắm cúi đi, không mảy may nghi ngờ trí nhớ và sự phán đoán của bản thân… Cho đến lúc mình nhận ra mình lạc đường.

Đi tiếp hay dừng lại? Rẽ trái, rẽ phải hay quay đầu?

Càng về sau này, mình càng tin rằng ngay giây phút đầu tiên mình ngờ ngợ đã lạc đường thì khoảnh khắc ấy là khoảnh khắc tốt nhất để dừng lại. Rồi sau đó cất lên tiếng nói hỏi một ai đó bên cạnh, hoặc cũng có thể hỏi thế giới này…

Cố chấp một ngày, một tháng là đặc ân của con người.

Cố chấp một năm hay nhiều năm, là sự ngu dốt cũng của con người.

Cái đẹp nhất của bóng tối, nếu có, chính là sự che giấu đi tất cả mọi cảm xúc của chúng ta. Để khi bước ra ánh sáng, chúng ta nghĩ chẳng ai biết chúng ta từng đau đớn như thế nào. Và rằng chúng ta vẫn luôn mạnh mẽ trong mắt người khác…

Để chỉ khi còn lại một mình, chúng ta mới thừa nhận với bản thân, là mình đang lạc mất chính mình trong đời sống.

Mà lúc đấy thì cuộc đời quá lớn rộng, để còn có thể lắng nghe!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ