CÔ ĐƠN

“Có bao nhiêu người đeo tai nghe nghe bài ca của chính họ, cô đơn chen chúc trên chiếc xe bus đông đúc, ngày ngày đêm đêm sống trong một thành phố không thuộc về họ.”
Hoá ra cô đơn cũng có thể được miêu tả cô đọng tới vậy.

Thành phố này quá rộng lớn, người đi đường xuất hiện ở khắp nơi, có điều bạn trước sau vẫn chỉ có một mình.

Có một người bạn độc thân rất lâu hỏi ngược lại tôi, một mình không tốt à?

Cậu có thể sắp xếp thời gian mọi lúc mọi nơi, cậu cũng sẽ không cần phải dồn hết tâm trí đi nghĩ tới việc phải thu hẹp khoảng cách để dung hợp giữa công việc và tình yêu.

Mỗi khi cậu rảnh rỗi, cậu có thể cùng cô bạn thân ngồi uống trà nói chuyện, nhìn ngó những anh chàng đẹp trai trên đường, mỗi ngày đều có thể nghe theo sở thích của bản thân, lười với việc phải đi lấy lòng người khác.

Đặt xong vé tàu, có một cuộc du lịch nói đi là đi, miễn sao là ông chủ gật đầu.

Cuộc sống của một người cũng có thể chứa đầy sự mê hoặc, nhưng ở nơi mà trái tim chất chứa đầy sự trống rỗng ấy, tới cuối cùng cũng không thể dùng sự bận rộng đến an ủi.

Cô đơn khiến trái tim biến thành một vật thể trống rỗng khoác lên mình một cái mã ngoài đẹp đẽ, bạn nhẹ nhàng gõ lên nó một cái, tiếng vang vọng lại chỉ có một mình bản thân nghe thấy…


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ