Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2025

NOTE 4

 TỪ VẾT THƯƠNG MỌC LÊN MỘT BÓNG MÁT Chỗ đớn đau cũ ấy, hãy để nó mọc lên một bóng mát cuộc đời… Tôi luôn nghĩ vậy khi nghĩ về những vết thương cũ của chính mình. Này vết thương của bội phản, kia vết thương của thất tín, nọ là vết thương của sự vô tình… Ai cũng đầy lòng những vết thương như vậy. Từ những đổ vỡ trong các mối quan hệ đến những thất bại ê chề hay cả khi nó đến từ chính mình tự làm mình đau. Nhưng từ những vết thương ấy sẽ phải mọc lên một bóng mát thôi! Bằng gieo xuống vết thương ấy những hạt mầm dung thứ chứ đừng là những hạt mầm của oán hận. Bằng đừng để những chằng chịt của vết sẹo thành sợi dây trói nghiến ta, giam cầm ta trong những đớn đau. Giá trị của vết thương phải được đo bằng sự trưởng thành của ta thay vì độ đau, sự dai dẳng, hậm hực, cay nghiệt. Hãy để từ vết thương ấy sẽ phải mọc lên một bóng mát thôi! Bóng mát của dung thứ. Được tưới tắm bởi lòng tự trắc ẩn của chính ta. Là thương thân. Trước khi có thể tha thứ cho ai đó, hãy học cách thương lấy chính mì...

NOTE 3

 "Càng tự mình trả mọi hóa đơn, một người phụ nữ càng khó thấy đàn ông hấp dẫn." Không phải vì cô ấy từ bỏ tình yêu. Cũng không phải vì cô ấy "quá độc lập". Mà bởi vì với mỗi lần đóng tiền thuê nhà, mỗi hóa đơn gas, điện, tiền xe, giỏ đồ ăn, và những bất trắc bất ngờ mà cuộc sống ném vào cô… Cô ấy nhớ ra rằng: mình đã gánh hết tất cả — một mình. Cô học được rằng: Sống còn không chờ ai cả. Sức mạnh không cần xin phép. Và sự tự lập không phải là lựa chọn, mà là điều cô buộc phải chấp nhận – dù muốn hay không. Vì vậy, khi một người đàn ông bước vào cuộc đời cô, nói về tình yêu nhưng không mang đến sự đồng hành thực sự, không có cam kết, không phương hướng, không san sẻ… Anh ta bắt đầu không còn là món quà nữa — mà trở thành một gánh nặng. Một trách nhiệm nữa. Một sự hao tổn năng lượng mà cô vốn đã cố gắng giữ lại từng chút một. Đây là sự thật mà ít ai dám nói: Tình yêu không có nỗ lực – là một gánh nặng. Sự dịu dàng không đi cùng sự hỗ trợ – chỉ là lời nói rỗng tuếch. ...

NOTE 2

 HÃY KẾT HÔN VỚI NGƯỜI CÓ NĂNG LỰC SỐNG MỘT MÌNH Có một kiểu người, khi ở một mình thì sống tử tế với chính họ, không cần ai làm trò tiêu khiển, không tìm người yêu cho có để khỏa lấp khoảng trống, không lấy hôn nhân làm lối thoát thân. Họ tự pha cà phê cho mình vào buổi sáng, biết nghỉ khi mệt, biết chăm sóc thân tâm trí, và đủ bình tĩnh để không làm rối cuộc đời ai khác chỉ vì chính mình đang bối rối. Họ có thể tự nấu ăn, tự dọn dẹp, biết xoay xở khi đèn hỏng, ống nước rò rỉ. Biết cái chổi không phải của bạn đời mà là thứ mình nên cầm lên khi nhà dơ. Họ đem thói quen tự lập đó vào hôn nhân, chứ không đợi mẹ làm hết mọi việc rồi tìm bạn đời như đi tìm “bố hoặc mẹ thứ hai”. Họ không coi chuyện chăm sóc bản thân là việc của ai khác. Vì họ từng trải qua cảm giác gục ngã mà không ai đỡ nên khi yêu, họ không lấy bạn ra để đỡ mình. Người có năng lực sống một mình sẽ không bám. Không dính. Không kiểm soát. Họ sẽ không sụp đổ khi bạn bận, không gào lên khi bạn cần không gian, không hạ thấ...

NOTE 1

 Đừng Để Nỗi Đau Khiến Bạn Thành Một Ly Cà Phê Đắng Ngắt... Mỗi ly cà phê đều bắt đầu từ vị đắng. Nhưng không phải ly nào cũng đọng lại vị đắng mãi mãi. Có ly, sau khi nguội đi, còn chút ngọt thanh. Có ly, khi được pha đúng cách, lại trở nên êm dịu, đầy dư vị. Tổn thương trong đời cũng vậy. Đắng. Nhưng không nên là vị cuối cùng bạn giữ lại. Chúng ta ai rồi cũng có lúc mất mát, thất bại, bị hiểu lầm, bị bỏ rơi. Nhưng đừng để những vết thương ấy “pha” bạn thành một phiên bản mà chính bạn cũng không còn nhận ra. Đừng để nỗi đau làm nguội trái tim, làm đặc lòng tin, hay biến bạn thành người cay nghiệt với chính mình và cuộc sống. Một ly cà phê ngon không đến từ hạt cà phê không lỗi – mà từ cách người pha hiểu nó cần thời gian, cần tỉ lệ, và đôi khi… cần cả một khoảng lặng. Bạn cũng vậy. Bạn không cần trở thành ai đó mạnh mẽ đến vô cảm. Chỉ cần đủ dịu dàng để tha thứ cho chính mình, và đủ bản lĩnh để không để quá khứ lái hướng tương lai. Mỗi ngày, bạn vẫn có quyền chọn: Chọn vị ngọt sau...

MY ENTRY BLOG SỐ 6

Nha Trang...ngày về,  Mấy ngày về Nha Trang thích thật, cuộc sống rất bình lặng & nhẹ nhàng. Tối hôm qua hòa mình vào chương trình anh trai say hi, quẫy quá đã, say thật.  Lâu rồi, mới cho những ngày vui đúng nghĩa của nó khi trở về. Sáng chạy tới Yên làm ly cafe, một mình, một góc & viết blog ghi lại cảm xúc này.  John nói, mình về Nha Trang sống đi. Mình bảo, nếu John thích, John cứ về, còn mình vẫn yêu & thích Sài Gòn. Mình quen sống với nhịp sống ở Sài Gòn rồi. Người ta hay nói, Sài Gòn ồn ào, nhộn nhịp nhưng kì thực, Sài Gòn vẫn có những góc riêng cho chính mình.  Ở Nha Trang, từ chung cư, buổi sáng mình chạy bộ ra biển một vòng, về ăn sáng, làm tách cafe & thảnh thơi viết blog. Túi không tiền nhưng cũng có cách chữa lành của nó. John hay ghẹo mình, nghèo mà bày đặt chữa lành đồ.... Thực ra, dạo này mình khá bận, công việc, học hành nên mình cũng ít  về Nha Trang. Uni & Ana đã nghỉ hè nên mình tranh thủ về thăm. Bài vở ngổn ngang chưa ho...

MY ENTRY BLOG SỐ 5

Sài Gòn một buổi sáng.... Cứ những ngày cuối tuần không bận  thì là những ngày lười nhất của chính mình. Nói vậy thôi, chứ khi bắt đầu một ngày mới đến, tôi đã sắp xếp cho mình những công việc cần làm.  Những công việc cần hoàn tất sẽ kết thúc vào tối thứ 6, tôi giành thời gian 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, học hành & thư giản. Nếu không có việc gì cần thiết phải đi ra ngoài, gặp gỡ bạn bè, cafe & tám thì chắc rằng bạn sẽ tìm thấy tôi ở trong căn phòng nhỏ với những ca khúc Âu Mỹ cũ xì.  John hay bảo tôi là đứa lười nhất quả đất. Thật vậy, càng ngày càng lớn, tôi chỉ thích sự tĩnh lặng, nơi ồn ào thường không có bóng dáng tôi. Nơi vui, sôi động tôi càng né tránh. Cafe cũng tự pha, tự cảm nhận hương vị trong không gian bé nhỏ. Lười thật.  Sài Gòn dạo này những ngày cuối tuần có nắng đẹp, sau những cơn mưa, Sài Gòn rất bình yên, cuối tuần có một nơi hiên nhỏ cafe, đọc sách, ngắm những tán cây xoe sắc còn gì bằng. Mọi thứ hào nhoáng, phù phiếm không còn đủ sức ...

3. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

Hình ảnh
  Khi chúng ta ngày càng trưởng thành, một điều gì đó bên trong ta thay đổi. Chúng ta bắt đầu trân trọng sự bình yên hơn là ồn ào, và sự thấu hiểu hơn là việc phải đúng. Cuộc sống khiến ta khiêm nhường theo những cách mà ta không bao giờ ngờ tới. Nó dạy ta rằng không phải mọi thứ đều đáng để ta dành năng lượng, thời gian hay phản ứng. Ở những năm tháng tuổi trẻ, ta thường chạy theo những thứ không thực sự quan trọng: sự chú ý, sự tán thành, những cuộc tranh cãi, hay thậm chí là những con người không phù hợp. Nhưng theo thời gian, ta nhận ra mình đã từng đặt nặng quá nhiều điều vô nghĩa. Ta đã phí thời gian lo lắng về những thứ không có giá trị thực sự. Dần dần, ta bắt đầu buông bỏ. Ta ngừng ép buộc những mối quan hệ bạn bè. Ta ngừng cố gắng chen chân vào những nơi rõ ràng không thuộc về ta. Ta ngừng giải thích bản thân với những người đã quyết tâm không hiểu ta. Thay vào đó, ta bắt đầu trưởng thành một cách lặng lẽ, bình thản và khôn ngoan. Càng lớn tuổi, ta càng trân trọng những b...

NOTE SỐ 2

 Có những người không nên gặp, nhưng vẫn gặp. Có những tình cảm không nên thương, nhưng vẫn cứ thương. Rồi đến một lúc, sau tất cả mọi cố gắng, mọi thứ lại trở về như cũ – chỉ khác là lòng đã thêm vài vết xước, vài ngụm đắng không tan. Giống như ly cà phê đầu ngày, ban đầu nghĩ chỉ uống cho tỉnh, ai ngờ đọng lại trong lòng lại là vị buồn. Hóa ra, yêu đúng nghĩa là thứ không bắt bạn phải băn khoăn về vị trí của mình. Còn khi bạn phải tự hỏi “mình là gì trong lòng người ta”, thì câu trả lời... có lẽ đã nằm trong im lặng. Có những việc không cần phân tích, không cần hồi đáp. Sự im lặng của đối phương đôi khi chính là hồi chuông rõ ràng nhất. Hiểu được lòng người là khôn, hiểu được lòng mình là tỉnh. Cuối cùng, cũng đến lúc phải tự nhắc mình: Coi như trở về trạng thái ban đầu đi.  Không vì ai mà rung động. Cũng chẳng vì ai mà đau lòng.  Như một ly cà phê để nguội — đặt xuống thôi.

NOTE SÔ 1

 Sau cơn mưa dài đêm qua, sớm nay Sài Gòn chẳng khác gì Đà Lạt, bạn nhỉ?  Thật ra Sài Gòn không phải lúc nào cũng ồn ào khói bụi, có những lúc Sài Gòn an tĩnh, ngọt ngào trăng sao. Chỉ là do chúng ta chạm được thời khắc nào đó của Sài Gòn rồi quy chụp đó là tất cả Sài Gòn.  Ừ thì, chúng ta vẫn là thầy bói mù xem voi mà. Mù ở đây không phải là mù mắt mà là mù tâm thức. Tâm thức đến đâu chúng ta thấy đến đó. Nhiều khi cái thấy của chúng ta không thể hiện đối tượng được thấy nhưng thể hiện rõ tâm thức của mình. Tâm thức dẫn đường cái thấy.  Sau khi cất tiếng thở dài, ngước mắt lên nhìn trời cao, Chúa Giêsu đặt tay lên đầu người câm điếc và nói: "Hãy mở ra." Bạn có thấy cách Chúa chữa lành kỳ lạ không? Vốn miệng và tai của người câm điếc đang mở mà! Hoá ra, cách chữa lành của Chúa là hãy mở lòng ra. Ừ thì, chúng ta vẫn thường xuyên mở mắt mở tai nhưng hoàn toàn câm điếc trước cuộc sống nhiệm mầu do lòng chúng ta đã đóng kín, cầm tù bởi những quan niệm, định nghĩa, tư tưở...

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

 Ernest Hemingway từng nói: “Những con người đẹp nhất mà ta gặp trong đời thường là những người đã bước qua lửa.” Họ đã đối mặt với thất bại, chịu đựng nỗi đau, vật lộn với nghịch cảnh và trải qua mất mát theo cách mà phần lớn chúng ta khó có thể tưởng tượng. Thế nhưng chính qua những thử thách đó, vẻ đẹp thật sự của họ mới hiện ra — không phải thứ có thể nhìn thấy bằng mắt, mà là thứ tỏa ra từ bên trong. Những con người ấy đã thuần thục nghệ thuật tinh tế của sự kiên cường. Họ biết cảm giác bị tổn thương, cảm giác lạc lối, và sự hoài nghi về tất cả những điều từng tin tưởng là như thế nào. Dù đã trải qua nhiều đau khổ, họ vẫn đứng lên, mạnh mẽ hơn và thấu cảm hơn. Chính hành trình trong bóng tối đã tôi luyện trái tim họ với một sự nhạy cảm hiếm có. Vì đã từng chịu đau, họ có khả năng đồng cảm phi thường. Vẻ đẹp của họ không nằm ở ngoại hình, mà ở cách họ khiến người khác cảm thấy. Một sự hiện diện lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, mang đến sự ấm áp và chữa lành. Họ đã học cách nhìn cuộc...

1. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ

 Đừng bao giờ chơi trò tâm lý với một người phụ nữ không sợ cô đơn. Bởi vì bạn không nhận ra điều này... cô ấy đã từng trải qua những đêm dài không có bàn tay an ủi. Cô ấy đã sống sót qua những ngày không ai hỏi han, không ai nhắn lại, không ai giúp cô nhẹ gánh. Cô ấy đã học cách tự lau nước mắt, tự giải quyết vấn đề, và tự xây dựng bình yên cho riêng mình. Một người phụ nữ không sợ cô đơn sẽ không chấp nhận vụn vặt tình cảm. Cô không chấp nhận sự thất thường, tín hiệu mập mờ hay thứ tình yêu nửa vời. Cô đã đi qua lửa và trở nên mạnh mẽ hơn. Cô đã hiểu rằng sự tĩnh lặng của một mình vẫn tốt hơn cái gọi là tình yêu nhưng đầy hỗn loạn. Bạn không thể thao túng cô bằng sự im lặng. Không thể dụ dỗ cô bằng chút quan tâm tạm bợ. Không thể lôi kéo cô bằng những lời hứa hão. Vì cô đã học cách yêu thích chính mình. Cô đã xây dựng một cuộc sống không phụ thuộc vào sự công nhận từ bất kỳ ai. Cô không cần đàn ông để hoàn thiện bản thân... vì cô đã trọn vẹn rồi. Vậy nên, khi bạn chơi trò với cô,...

CAFE & NOTE SỐ 11

  "Đời Người Như Một Tách Cà Phê: Đắng Đó, Nhưng Say Lòng" Trong cõi nhân sinh mênh mông và ngắn ngủi này, có những so sánh đơn giản nhưng lại thấu suốt bản chất cuộc đời. Một trong số đó—là tách cà phê. Ừ thì, đời người cũng như một tách cà phê vậy: đắng, thơm, đôi khi nguội lạnh, đôi khi nồng nàn. Nhưng điều khiến ta say đắm không phải chỉ là vị, mà là những tầng cảm xúc phía sau từng giọt nhỏ. Đắng – mùi vị đầu tiên của cuộc đời Ngụm đầu tiên luôn đắng. Giống như khi ta vừa bước chân vào đời, mọi thứ đều xa lạ, khắc nghiệt, thậm chí phũ phàng. Cái đắng không chỉ đến từ thất bại, mà còn từ những kỳ vọng không thành, những tổn thương từ người thân, hay đôi khi từ chính bản thân ta. Nhưng đắng chưa bao giờ là dấu chấm hết. Ngược lại, chính cái đắng mới khiến ta tỉnh táo. Cà phê nếu không đắng thì đâu còn là cà phê. Người nếu không từng khổ thì đâu biết trân quý hạnh phúc. Cái đắng của đời, nếu biết nuốt, sẽ thành vị. Thơm – dư vị của trải nghiệm Càng sống lâu, càng chiêm nghi...

CAFE & NOTE SỐ 10

 “Cứ sống, rồi sẽ sống…” Nghe qua như một lời buông xuôi, nhưng thực chất là câu của một người từng mỏi mệt đến tận cùng, và vẫn ngồi lại được với một ly cà phê sáng. Người ta không cần ai dạy mình vui khi hạnh phúc, cũng như không cần ai dạy mình uống cà phê khi thấy đời dễ chịu. Nhưng khi mọi thứ rối tung, khi không còn gì để tin, khi đứng dậy cũng thấy nặng — người ta cần một điều gì đó để bám vào. Một nhịp quen. Một việc lặp lại. Một thứ như ly cà phê – nhỏ thôi, nhưng không biến mất. Có những buổi sáng, người ta pha cà phê không phải vì muốn uống. Mà vì đôi tay vẫn còn nhớ cách rót nước. Vì cơ thể vẫn tự đứng dậy dù tâm trí muốn nằm im. Vì bản thân – dù trống rỗng – vẫn chọn làm một việc gì đó... chỉ để biết mình còn tồn tại. Chúng ta đã quá quen với những khẩu hiệu phải mạnh mẽ, phải đạt được gì đó. Nhưng ít ai nói rằng: chỉ cần sống tiếp, đã là một dạng chiến thắng. Một người còn ngồi lại được với ly cà phê – không cần lý do, không cần mục tiêu – đã là người rất can đảm. Và ...

MY ENTRY BLOG SỐ 4

CAFE & NOTE SỐ 9

 Tri kỷ… là người không cần ở gần, mà vẫn luôn ở trong lòng. Giữa cuộc sống vội vã và nhiều đổi thay, nếu có một người khiến ta thấy bình yên chỉ bằng một ánh nhìn, khiến ta tìm lại được chính mình trong những ngày chông chênh nhất… thì đó không chỉ là bạn – đó là tri kỷ. Tri kỷ không ồn ào. Không cần ngày nào cũng trò chuyện. Không cần ở bên để hiện diện – chỉ cần nghĩ tới thôi, lòng đã dịu đi như một ngụm cà phê ấm vào ngày nhiều gió. Có những người đến rất khẽ. Không đến để thay đổi ta, cũng chẳng đến để chiếm giữ. Họ giống như một ly cà phê pha vừa miệng – không cần phải quá đặc biệt, nhưng luôn làm ta thấy dễ chịu, thấy "đúng", một cách rất riêng. Người ta hay nói về duyên. Gặp được nhau là duyên. Hiểu được nhau là phúc. Còn giữ được nhau trong im lặng mà vẫn ấm áp – ấy là điều rất hiếm. Cũng như ly cà phê – không phải để uống vội, mà để ngồi cạnh ai đó, không nói gì… vẫn thấy an lòng. Tri kỷ không đòi hỏi ta phải tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình – cũng đủ để họ thương....

CAFE & NOTE SỐ 8

 Cà Phê và Người Bạn Không Ngủ Quên... Có một kiểu người chọn uống cà phê không phải vì họ cần tỉnh – mà vì họ không muốn mơ màng. Họ không cần năng lượng để lao vào guồng quay, mà cần một khoảng dừng đủ đậm để lùi lại, nhìn thẳng vào đời mình – và không chớp mắt. Cà phê không dành cho số đông. Nó dành cho những ai đã đi qua vài mùa thất vọng, vài cơn khát khao không tên, vài nỗi buồn không đáng kể nhưng vẫn ám ảnh mãi không thôi. Những người ấy không còn cần một ly nước ngọt ngào để tự dỗ mình. Họ chọn một thứ gì đó thật – đủ đắng để không còn ảo tưởng, nhưng cũng đủ thơm để vẫn muốn tiếp tục. Có những buổi sáng, cà phê không làm bạn tỉnh táo hơn, mà chỉ làm bạn chậm lại. Chậm để nghe lại tiếng lòng mình – thứ đã bị lấn át quá lâu bởi tiếng ồn của deadline, của thông báo, của những cuộc đối thoại nửa vời. Trong cái chậm ấy, cà phê âm thầm làm công việc của một người bạn cũ: không hỏi han, không đưa lời khuyên, chỉ lặng lẽ ngồi cùng. Cà phê là bài học về sự trung thực. Nó không chi...

CAFE &NOTE SỐ 7

 "Có những ngày, ngay cả việc pha một tách cà phê cũng là một cách để sống." Không ai dạy chúng ta cách chữa lành khi lớn lên thiếu một vòng tay để trở về. Không ai nói rằng: cảm giác không được yêu thương có thể theo ta suốt những năm tháng trưởng thành. Và vì thế, ta học cách im lặng, học cách chịu đựng… học cách nghi ngờ chính mình. Rằng mình không đủ tốt. Rằng nếu mình biến mất, có lẽ cũng chẳng ai để ý. Những vết xước ngày cũ tưởng chừng đã mờ, nhưng chỉ cần một câu nói vô tình, lại nhói lên như mới hôm qua. Vậy nên, nếu không có ai để dựa vào, hãy trở thành tách cà phê âm thầm giữ ấm lấy mình. Tự tay pha cho mình một ly – không phải để tỉnh táo, mà để dịu lại. Để nhắc mình: “Mình xứng đáng được yêu, dù hôm nay chẳng ai nói điều đó.” Hãy tự tạo cho mình một mái nhà – Không nhất thiết phải là bốn bức tường, mà có thể là một góc quen trong quán nhỏ, một bài hát cũ vang lên khi trời vừa chớm lạnh, hay đơn giản… là tách cà phê bạn vẫn pha mỗi sáng, ấm, thơm, và lặng lẽ chờ b...

CAFE VÀ NOTE SỐ 6

 Cà Phê Và Cơn Bão Trong Người Không phải cơn bão nào cũng gào thét. Có những cơn bão đi qua rất nhẹ, nhưng để lại một người khác hoàn toàn. Có những ngày, bạn không biết chính xác điều gì đang đè nặng lên mình. Bạn vẫn làm việc. Vẫn cười. Vẫn nói “không sao”. Nhưng bên trong, là một trận cuồng phong đang xoáy nát mọi thứ – từ lòng tin đến sự bình tĩnh. Đôi khi, sống sót không phải là vượt qua. Chỉ là... còn ở lại. Còn thở. Còn đủ tỉnh để rót cho mình một tách cà phê – và lặng lẽ ngồi xuống. Người ta hay nghĩ cà phê dành cho những kẻ bận rộn, những người đang cần tỉnh táo để làm việc. Nhưng không. Cà phê còn dành cho những linh hồn đang lạc lối. Dành cho những người vừa đi qua cơn bão – không ai hay biết, không ai vỗ tay – nhưng trong lòng đã trở thành một vùng đất khác. Vì có những đau đớn không thể kể. Chỉ có thể ngồi im. Uống một ngụm đắng. Và để nó chảy xuống lòng – như thể sự thật cũng cần một cơn đau nhỏ để được tiêu hóa. Cà phê không chữa lành bạn. Nhưng cà phê giữ bạn lại. ...

MY ENTRY BLOG SỐ 3

 Anh không cần biết em đã trải qua bao nhiêu đau đớn. Đã từng đổ vỡ ra sao, từng bị ai bỏ rơi, từng yêu sai người đến mức đánh mất chính mình. Với anh em của hôm nay mới là điều đẹp đẽ nhất. Một người phụ nữ đã sống sót sau bão giông mà không hóa đá. Vẫn biết cách yêu, biết cách dịu dàng với chính mình. Anh không cần em kể về quá khứ. Anh không muốn chạm vào vết thương chỉ để nghe câu chuyện buồn. Anh chỉ muốn em biết: Từ khoảnh khắc này trở đi em không cần phải mạnh mẽ thêm nữa. Không cần phải tỏ ra ổn, không cần phải gồng để được giữ lại. Anh ở đây không phải để chứng tỏ điều gì. Anh ở đây chỉ để ở lại. Nếu từng có ai khiến em nghi ngờ giá trị của mình, anh xin lỗi vì đã không đến sớm hơn để nói rằng: Em rất đáng yêu. Em rất xứng đáng. Không vì em hoàn hảo, mà vì em dám tử tế với một thế giới không luôn dịu dàng với mình. Nếu thế giới từng khiến em tổn thương, hãy để anh trở thành phần mềm mại nhất trong cuộc sống của em. Một người không ép em phải tin, chỉ cần lặng lẽ ở lại cho ...

CAFE & NOTE SỐ 5

 Tiền và những nỗi lo không tên? Có những ngày, ta chỉ muốn ngồi xuống bên một tách cà phê, nhắm mắt lại và quên đi tất cả. Nhưng thực tế không bao giờ dễ dàng như vậy. Đầu óc ta vẫn quay cuồng với những con số, những hóa đơn đến kỳ, những dự định còn dang dở. Cà phê đậm hay nhạt chẳng còn quan trọng, bởi nỗi lo trong lòng còn nặng hơn bất cứ vị đắng nào mà ta có thể nếm qua. Người ta hay nói: “Tiền không mua được hạnh phúc.” Nhưng ai cũng hiểu, không có tiền, hạnh phúc cũng dễ dàng trở nên mong manh. Một ly cà phê sáng có thể là thói quen, nhưng cũng có thể là một điều xa xỉ khi trong đầu chỉ toàn những con số chưa biết xoay xở thế nào. Bình yên đôi khi chẳng phải là những giấc mơ xa xôi, mà chỉ là một bữa ăn không phải đắn đo, một khoản nợ không khiến tim đập nhanh mỗi khi điện thoại rung. Tuổi trẻ ta cứ nghĩ, chỉ cần yêu là đủ. Chỉ cần hai người có nhau, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng trưởng thành rồi mới hiểu, tình yêu không thể chống lại những áp lực cơm áo. Không phải ai cũng thực ...

CAFE & NOTE SỐ 4

 “Cứ đi về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả sau lưng bạn.” – Helen Keller Có những buổi sáng rất yên, yên đến mức chỉ nghe được tiếng ly cà phê đặt khẽ trên mặt bàn gỗ cũ, và tiếng lòng mình khẽ thở ra như một tiếng thầm thì mỏi mệt. Có những ngày, ta chẳng cần ai dặn dò gì thêm, chỉ cần một tách cà phê ấm, một góc nắng nhẹ và một câu nói đủ dịu dàng như thế – để biết rằng: mình chỉ cần tiếp tục. Không cần phải giỏi giang. Không cần phải mạnh mẽ ngay. Chỉ cần không dừng lại. Vì ánh sáng chưa bao giờ là thứ chói lòa và đột ngột. Nó đến chậm rãi, như cách cà phê nhỏ từng giọt vào phin, đều đều, bền bỉ – và đầy nhẫn nại. Bạn không cần bước thật nhanh.Không cần bước thật xa. Chỉ cần bạn vẫn chọn bước, dù chỉ một chút mỗi ngày, thì bóng tối cũng chẳng thể giữ bạn lại mãi. Đừng sợ những ngày mình thấy mỏi. Đừng trách những buổi sáng mắt còn đỏ hoe mà lòng đã nặng. Chúng cũng là một phần của hành trình – như vị đắng đầu lưỡi của ly cà phê vậy thôi, để rồi sau đó, là cái hậu ngọt cứ âm ỉ mà ...

CAFE & NOTE SỐ 3

 Có những điều không xảy ra. Không phải vì không đủ đẹp, mà vì chúng đã từng… có thể. Có một quán cà phê cũ, mình từng ghé nhiều đến mức không cần gọi món. Chỉ cần ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ – cô bé phục vụ sẽ mỉm cười, bưng ra ly sữa đá ít sữa và bình trà nóng kèm theo. Chỗ ngồi ấy chênh chếch nắng, buổi trưa xiên qua một bên má, đủ để khiến người ta lim dim như thể đang trôi giữa hai thế giới – một nửa là hiện tại, một nửa là điều gì đó chưa xảy ra nhưng có thể đã xảy ra. Mình vẫn ngồi đó, cùng chiếc laptop cũ kỹ. Gõ vài dòng rồi xoá. Viết lại. Lại xoá. Không có deadline. Không ai hối thúc. Chỉ là có một cảm giác lạ lùng như thể nếu mình vẫn còn ngồi ở đây, thì điều gì đó quan trọng vẫn chưa bị đánh mất. Rằng chỉ cần mình tiếp tục hiện diện – thì mọi khả năng vẫn còn nguyên vẹn. Cô bé phục vụ hay cười. Một nụ cười dịu dàng như thể trong đó từng cất giấu một nỗi buồn mà không ai nhìn thấy. Mình từng nghĩ sẽ hỏi một câu gì đó – một lời chào, một câu cảm ơn, một mẩu chuyện vu ...

MY ENTRY BLOG SỐ 2

 Ngày 20 tháng 4 năm 2025, Những ngày bình yên.... Hòn Khói mùa này là mùa đẹp nhất trong năm. Nắng vàng, biển xanh, cát trắng và nguồn hải sản dồi dào. Tuy nhiên, thời tiết hơi nóng một tí, thời gian từ 4h30 sáng đến 18h rất nóng. Đỉnh điểm 12h trưa, nhiệt độ ngoài trời tăng lên 42 độ, rất nắng nhưng có được gió nồm. Mình về, chỉ ăn và ngủ, thấy đời sống sướng thật. Chiều tối chạy ù ra biển đón gió, ngồi lại rai lai ăn vặt và nhâm nhi vài ve. Mình ngồi với chúng bạn thời niên thiếu, những đứa trẻ ngày ấy quần tà lỏn vá nhiều miếng giờ đã là ông/bà hết rồi. Chúng mình ngồi bên nhau kể câu chuyện nghèo khó mà cười vang. Thật hiếm khi có những phút giây thảnh thơi thế nào. Có bạn hỏi mình kể nghe câu chuyện ở phố, vài cuộc tình, những ngày bôn ba. Mình chỉ cười vì chẳng có gì để kể, mà kể  ra cũng đâu là vui. Biển đêm, ánh sao, sóng biển và những cơn gió mát dịu. Tiệc tàn, về nhà, mình thấy má ngủ rất đỗi bình yên.  Đêm rồi sẽ rất dài, mình suy tư mãi cho quyết định tiếp tụ...

MY ENTRY BLOG 01

Những dòng nhật ký ngắn... Ngày 19.04.2025, Sài Gòn- Hòn Khói có hơn 500km, mình đi về mỗi tuần, đi riết cũng thành thói quen. Có người hỏi mình làm nhiều tiền không mà đi về suốt vậy. Mình chỉ mỉm cười. Điều hạnh phúc của mình là má còn ở đó, mình có điểm tựa tỉnh thần để trở về. Mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người vì còn má. Và hạnh phúc hơn vẫn còn có công việc ổn định đến thời điểm này. Từ lúc dịch đến bây giờ đã 5 năm, ai cũng có rất nhiều khó khăn cho mình. Hôm nay, mình bắt đầu kì nghỉ rất dài, 2 tuần vừa nghỉ phép vừa nghỉ lễ. Hòn Khói, mùa này nắng nóng thật, có điều được trở về, còn cơ hội trở về là vui. Nói nghỉ phép, nghỉ lễ chứ thực ra cũng vì công việc, mình đi khảo sát còn đường Phạm Văn Đồng xem có cấm tải, cấm giờ để xe cont giao hàng sắp tới không? Mình có nhờ hỏi mỗi người trả lời một kiểu nên thực hư cũng cần phải kiểm tra lại. Cũng cần hiểu rõ quy trình làm công văn xin phép Sở GT tỉnh này kia...Thật nhiều gian nan, thôi thì book xe tải đi giao cho lẹ. Cơ hội đư...

Entry blog 3

 Chữ trên nước Đức Phật nói, người đời có ba cách phản ứng lại với những tổn thương:  Có người giữ tổn thương trong lòng lâu như dòng chữ được viết vào đá núi, chỉ một hai mùa gió mưa không thể xóa tẩy hết được, mặc cho rong rêu tháng năm vẫn còn mãi, nhớ mãi không quên. Có người giữ tổn thương trong lòng lâu như dòng chữ viết lên mặt đất, chỉ một ngày gió, chỉ một đêm mưa là phai hết; cũng giận, cũng buồn, cũng tổn thương nhưng không để lâu trong lòng. Có người giữ tổn thương trong lòng lâu như dòng chữ viết trên nước, vừa viết xong đã không còn, vừa rút tay chữ đã mất; dù người làm tổn thương mình đến mức nào, họ vừa quay đi lòng đã hết đau, như dòng nước bình thản trôi về biển.  Khi trong tâm càng chứa nhiều trắc ẩn thì chỗ để chứa tổn thương càng ít đi. Khi lòng trắc ẩn càng lớn thì tổn thương không còn đáng kể nữa.  Để có được bình yên, ai cũng phải học cách từ bi với cuộc sống, đó là bài học mà ai cũng phải tự mình học cho thuộc, vì không ai có thể thay thế cho...

CAFE & NOTE SỐ2

Hình ảnh
 “Càng lớn, mới hiểu: không phải cà phê đắng – mà là lòng người từng giấu đắng vì mình.” Có những buổi sáng, cầm trên tay tách cà phê, bất chợt nhớ lại những ngày thơ bé – những ngày mà niềm vui đôi khi chỉ là một món đồ chơi nhỏ, một chiếc bánh trong giờ ra chơi, hay đơn giản là một cái gật đầu từ bố mẹ. Khi còn nhỏ, người ta thường buồn vì không có đủ. Không đủ đồ chơi, không đủ quần áo đẹp, không đủ những điều bạn bè có. Nhưng chẳng mấy ai nhận ra, phía sau mỗi lời “không thể” là một lần tim người lớn thắt lại. Không vì thiếu yêu thương, mà vì yêu thương quá nhiều nhưng không đủ điều kiện để cho đi như mong muốn. Cà phê đắng – như nỗi lòng của những người làm cha làm mẹ. Không ngọt ngào, không dễ nuốt, nhưng là thật. Là thứ tình cảm không thể hiện bằng lời, mà bằng những lần dậy sớm đi làm, những bữa cơm để phần, những ánh mắt dõi theo sau lưng con khi rời khỏi nhà. Ngày bé, người ta kỳ vọng. Lớn lên, người ta bắt đầu thấu hiểu. Rằng có những yêu thương không được gói trong quà ...

CAFE & NOTE SỐ 1

Hình ảnh
 CÀ PHÊ – Hương đắng của nỗi niềm, vị ngọt của thời gian Cà phê chưa bao giờ chỉ là một thức uống. Nó là một khoảng lặng giữa những ồn ào, một phút dừng chân giữa dòng đời hối hả, một góc bình yên cho những tâm hồn nhiều nỗi niềm. Người ta uống cà phê không chỉ vì cơn thèm, mà đôi khi là để tìm lại chính mình. Một ly cà phê đậm có thể không làm dịu đi nỗi buồn, nhưng nó đủ để giữ chân người ta lại, đủ để lắng nghe, để suy tư, để ngẫm về những điều tưởng chừng đã lãng quên. Như những giọt phin tí tách rơi chậm rãi, cuộc sống cũng cần những khoảnh khắc lặng yên để chiêm nghiệm. Cà phê càng đen, càng đắng, càng sâu. Nỗi buồn cũng vậy. Chỉ những ai đã trải qua đau thương, cô đơn, chia phôi mới hiểu được cái vị đắng ấy, mới cảm nhận hết được cái dư vị còn đọng lại nơi đầu lưỡi, như một dấu ấn của những điều đã qua. Người ta có thể tìm đến rượu để quên đi nỗi đau, nhưng tìm đến cà phê là để nhớ. Nhớ những kỷ niệm đã cũ, những người đã từng thân thuộc, những ngày tháng đã xa. Người ta khô...

NOTE_ 200 _THE END

 Có những người, sự kiên cường không đến từ bản lĩnh, mà đến từ việc không còn lựa chọn nào khác. Tôi từng nghĩ làm kế toán chỉ là ngồi trước máy tính, gõ số, cân sổ, in báo cáo — mỗi ngày lặp lại như một thói quen đã được lập trình. Nhưng chỉ khi bước vào nghề, tôi mới hiểu, đây là một công việc đòi hỏi nhiều hơn sự chính xác. Nó cần sức chịu đựng, khả năng giữ bình tĩnh giữa áp lực, và nhất là – một cái đầu lạnh trong khi trái tim thì không lúc nào được phép mềm yếu. Không ai nói cho bạn biết rằng khi làm kế toán, bạn sẽ có những tháng phải đi làm sớm, về khuya, ôm cả đống hóa đơn về nhà chỉ để kiểm từng con số nhỏ. Không ai dạy bạn cách đối mặt với sếp nóng tính, khách hàng thiếu kiên nhẫn, hay sự cô đơn khi không có ai đứng sau lưng chống lưng, không có mối quan hệ nào mở lối cho bạn bước nhanh hơn người khác. Bạn tự học, tự làm, tự sửa sai. Có khi vừa làm vừa run vì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là kéo theo cả chuỗi hệ lụy. Vừa gồng mình chịu trách nhiệm, vừa phải giữ cho bản t...

NOTE 199

 Có những thức uống làm dịu lòng – và có những thức uống khiến ta tỉnh mộng... Giữa cái chộn rộn của đất thành phố, có những khoảnh khắc thật nhỏ bé. Một chiếc ghế trống bên cửa sổ, một khoảng lặng giữa buổi chiều dở dang, và một tách cà phê – âm ấm, đượm vị. Cà phê không làm thời gian dừng lại, nhưng khiến suy nghĩ được ngưng đọng. Không làm dịu đi nhịp đời hối hả, nhưng khiến lòng người đủ chậm để lắng nghe mình rõ hơn. Người ta vẫn gọi cà phê là bạn đồng hành của sự tỉnh thức. Nhưng tỉnh – không phải để làm nhiều hơn, mà để hiểu sâu hơn. Hiểu rằng những giấc mơ đẹp cũng phải đi qua rất nhiều đêm tối, rằng mỗi sự vững vàng đều được xây nên từ những lần gục ngã mà không ai hay biết. Cà phê, như những thử thách không tên. Ban đầu đắng gắt, nhưng càng chậm rãi lại càng thấm. Nó không dỗ dành, không vỗ về. Nó chỉ ở đó – đúng lúc, đúng chỗ. Để nhắc rằng: không có bước chân nào vô nghĩa, nếu vẫn đang đi. Thành công không phải là nơi đến, mà là mỗi lần chọn bước tiếp trong thinh lặng. L...

NOTE 198

 Ngày mới....thật nhiều mênh mông rối lòng... Never let me go - Những vết cứa dịu dàng Có lẽ sẽ phải mất một thời gian rất lâu nữa tôi mới dám đọc lại quyển này. Bởi nó đã khiến tôi đớn đau đến vậy sau khi gấp lại trang cuối cùng. Thoạt đầu, tôi đã hơi khập khiễng khi theo kịp nhịp kể của Kathy. Nhưng đến lúc đã hiểu mạch truyện rồi, tôi đã không dứt ra được. Suốt 2 đêm liên tục tôi đọc nó mà quên cả ngủ. Đến nỗi tối nay, khi một mình trong quán, tôi chỉ mong không ai thấy mình đang sụt sùi. Kể cũng lạ, chủ quán như cũng biết tôi đang mê mải với quyển sách nên cũng không gọi tôi về dù quán đã quá khuya và đến giờ đóng cửa. Và, tế nhị làm sao, khi trên bàn tôi ngồi có sẵn một hộp khăn giấy. Một giọng văn bình thản mà đau đớn. Một giọng văn không khiến người ta vỡ oà mà chỉ nhói lên trong lồng ngực. Một giọng văn chậm mà sâu. Như những vết cứa nhẹ nhàng mà khiến người ta âm ỉ đến tận tâm can. Và, khi những trang cuối cùng sắp khép lại, tôi đã khóc. Như một sự cầu mong mọi chuyện đừng...

NOTE 197

 “Có những đứa trẻ không bao giờ chịu lớn…  Và mỗi buổi sáng, họ pha cho mình một tách cà phê – để ký ức có cái mà trở về.” Mấy người lớn tuổi ngồi trước hiên nhà, ánh mắt cứ thả miết về con đường xưa cũ. Như thể nơi đó vẫn còn tiếng ve, mùi khói bếp, những con chuồn chuồn kim bay thấp báo mưa, những con bọ quýt cột chỉ quay vòng quanh đám trẻ hò hét giữa trưa hè. Nắng của ông Trời chém xiên qua mái lá, hắt lên bộ ngựa cũ ánh sáng chói lòa như hồi ức. Những vệt sáng không chỉ chiếu vào buổi trưa oi ả hôm nay – mà như mở một cánh cửa nhỏ dẫn ngược về những năm tháng xanh ngát cũ kỹ. Có những đứa trẻ lớn lên bằng cơm chan cá kho, bằng giọng ru khe khẽ dưới giàn bầu giàn bí, bằng tiếng mưa gõ trên tàu lá chuối và những chiếc quần xắn tới gối, cười ngặt nghẽo trong vũng nước. Rồi chúng lớn – mà không chịu lớn. Vẫn âm thầm pha cà phê mỗi sáng như thể đang đợi ai đó. Không phải đợi một người cụ thể, mà đợi một thứ rất cũ – một buổi trưa má ngồi vá áo, một buổi chiều ba nhổ đám cỏ, m...