Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2024

NOTE 130

 Cảm ơn 2024 – Một năm vừa vặn đủ đầy! Có những chiều ngồi bên ly cà phê, nhìn dòng người vội vã trôi qua, tôi chợt nghĩ: đời mình, thực ra có gì mà phàn nàn? Mỗi khúc quanh trong năm qua, dù có lúc gập ghềnh, nhưng cuối cùng cũng dẫn tôi về những bến bờ bình yên. 2024 không dẹp đường cho tôi bước, nhưng đâu đó, luôn có dấu chân người đi trước, để tôi biết cách lần theo. Khi đời nắng gắt, có bóng cây lớn che; khi mưa dầm, lại có bàn tay ai đó dang ra. Những thứ nhỏ nhặt tưởng như tầm thường, nhưng ghép lại, lại trở thành những mảnh ghép hoàn hảo của một năm đầy ý nghĩa. Tôi biết ơn chính mình vì đã không dừng lại, không ngồi yên một chỗ để nhìn đời trôi qua. Có những ngày chật vật, mồ hôi đổ ướt lưng nhưng lòng vẫn vui vì hiểu mình đang cố gắng vì những người mình yêu thương. Có những đêm mỏi mệt, lòng tôi như muốn buông xuôi, thì một ánh mắt cảm thông, một câu nói tử tế lại giúp tôi đứng lên. Năm qua, tôi nhận ra, những điều tôi làm, dù nhỏ bé, vẫn có sức mạnh lan tỏa. Có thể ngườ...

NOTE 129

 Mai này mình có yêu nhau.... Tối nay, mình có hẹn cùng nhau trên thế giới ảo của blog này, kể cho nhau nghe chuyện đã qua của năm 2024. Bạn biết đấy, biết bao câu chuyện đã xảy ra, vui có, buồn có, có rất nhiều cảm xúc. Trong lúc đợi chờ muôn triệu tia sáng bắn tung tóe lên bầu trời, muôn triệu niềm tin và hi vọng được thắp lên, chúng ta quây quần bên gia đình, người thương yêu. Và, nếu như một trong chúng ta có đang ở xa gia đình vì cuộc sống, vì mưu sinh...vì lý đó nào đi nữa, mình cũng mong bạn ở cạnh tách trà ngon, ly vang đậm vị để thưởng thức thời khắc điểm giao đáng trân quý. Nếu bạn đang có mọi thứ, từ gia đình, công việc, những mối quan hệ cộng sinh ổn thì mình mong bạn sẽ giữ gìn và trân trọng. Còn ngược lại, mình mong và cầu chúc cho bạn một năm mới đến sẽ như ước nguyện. Chắc có ai đó còn kẹt đường chưa đến kịp với bạn trong thời khắc này. Hãy cố gắng thêm chút nữa bạn nhé. Riêng mình, mình mong mình có sức khỏe. Đủ sức vượt quá những khó khăn sắp tới. Một mình, cũng c...

NOTE 128

 "Mai em xa rời tôi, còn ai cùng đi giữa đời…”. Có câu hát nào làm trái tim bạn quặn thắt mỗi khi vang lên không? Tôi vẫn thường nghe Tuấn Ngọc hát, nhưng có một bài hát mà tôi thường nghe hoài, nghe mãi, nghe qua mỗi tuổi đời - mà ở mỗi thời điểm, tôi lại nhận ra là mình đã nghe để rồi chẳng hiểu gì về tình yêu hết cả. Cũng giống như tôi đã xem đi xem lại bộ ba Before sunrise, before sunset và before midnight trong nhiều năm, và càng xem càng thấy: Tình yêu, tưởng chừng như đã hiểu tất cả, hóa ra toàn hiểu lầm. Kí ức, tưởng chừng như đã nhớ rất rõ. Hoá ra toàn là tưởng tượng đấy thôi. Tôi cứ nghe mãi một giai điệu quen thuộc, xem mãi một bộ phim đã biết rõ kết cục, đọc mãi một cuốn sách đã thuộc lòng trang giấy cuối, nhưng rồi mọi thứ mà mình ngỡ đã biết rất rõ cũng có lúc nhận ra mình đã hiểu chẳng nhiều. Tôi đã nghe Tuấn Ngọc từ cái thuở chẳng biết gì về tình yêu cho đến cái thuở, ngỡ là mình biết nhiều về tình yêu, hoá ra vẫn chỉ là đứa trẻ thèm khát vị ngọt trong tình yêu mà ...

NOTE 127

 Một năm chậm lại… Và lắng lòng tập làm người lớn. Cho mình.  Cho những người thương quý.  Cho những người đồng hành.  Cho những dịu dàng lướt qua… Một năm khó khăn, quả thật khó khăn về mọi mặt: những hàng quán đóng cửa im lìm, những thương hiệu nối nhau tạm biệt, những đợt cắt giảm nhân sự và nhiều điều khác nữa... Một năm trằn trọc. Một năm lo toan. Một năm nhiều lần nén tiếng thở dài thất vọng, nhiều lần loay hoay tìm cách tháo gỡ và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.  Một năm tóc bạc từng đám không buồn nhổ. Một năm có những ngày không nuốt nổi gì chỉ cắm đầu lo liệu. Một năm bản nhạc cuộc sống nhiều nốt trầm… Một năm không thành tựu gì đáng kể ngoài một bài học tập làm người lớn. Một người tập lớn tập sống trách nhiệm hơn, nhận ra đâu mới là những điều quan trọng. Một người tập lớn về nhà thăm ba mẹ lâu nhất từ trước đến giờ kể từ khi ra đời. Một người tập lớn tập kiên nhẫn và đồng hành. Kiên nhẫn điều chỉnh khẩu phần ăn nhiều rau, giảm muối đường ch...

NOTE 126

 Tháng mười hai lặng lẽ bước ra đi Bỏ lại mùa cúc họa mi vừa nở Những nỗi buồn đã ở lại mùa cũ Để mùa sang hạnh phúc sẽ quay về Bản tình ca gió hát em có nghe? Chuyện cúc họa mi nở bừng mùa đông ấy Cúc trắng tinh như tuổi em mười bảy Vẫn ngẩn ngơ, day dứt mối duyên đầu Chuyện cũ qua rồi, không phải buồn nữa đâu Em hãy mở lòng và cho mình cơ hội Sẽ chẳng còn ai làm em buồn, em tủi Vậy cứ vui lên, hạnh phúc sắp tới rồi Chim vẫn réo hót ở trên cành đấy thôi Bão cũng tan rồi, chỉ còn ngày nắng ấm Cuộc đời này còn nhiều điều đẹp lắm Quá khứ xa xôi em giữ mãi làm gì Hãy sống cho mình, và phải hạnh phúc đi Mùa cúc họa mi sẽ dịu dàng như trước Bởi ở đâu đó nơi cuộc đời phía trước Vẫn có một người đứng đó đợi chờ em..

NOTE 125

 Hồi đó, mình nghĩ khi 50 tuổi, mình sẽ nghỉ hưu không làm nữa. Mình chia sẻ suy nghĩ này với một người bạn, bạn ấy bảo đủ tiền về già chưa mà nghỉ, bỗng dưng tụt hứng ngang hông.  Mình tự hỏi, bao nhiêu là đủ? Rồi mình lại tiếp tục đi, giờ dốc hết hầu bao ra để sửa sang nhà cửa, làm một việc cuối cho gia đình trước khi nghỉ hưu thì ngẫm lời bạn thật đúng, Mình nghèo đúng nghĩa, dù nghĩa đen hay bóng. Nhưng mình tin rằng, chỉ cần chúng ta nỗ lực thêm chút nữa là ok. Một mình, khi làm việc gì lớn không hề dễ dàng tẹo nào. Nhưng đâu thể vì khó mà không chịu bắt tay, đắn đó mãi, không quyết định nên chuyện gì cả, sợ nợ nên không dám làm thì bao nhiêu năm vẫn vậy. Nói thật ra thì, công việc lớn này cần lắm một cánh tay. Nhưng thôi, cứ làm. Mình tính sai một khoản, cuối năm sau nghỉ làm, dừng hẳn công việc lại. Nhưng vẫn muốn làm nhà nên đâm ra hơi hãi. Về làm nhà thường phát sinh phí rất nhiều, dự toán kinh phí và khi thi công rất khác. Đa phần sẽ phát sinh, mà phát sinh thì khó l...

NOTE 124

 Vụng về không giữ được Để tình tuột qua tay Mưa còn đang rưng rức Vừa đưa tiễn cuộc ngày Thưa anh ta chẳng thể Mong mỏi gì nhiều hơn Một mối tình dâu bể Ta nguyện lòng cô đơn Buồn như mùa đông rét Một bóng người liêu xiêu Phố phường đêm mỏi mệt Những dòng đời tịch liêu Thưa anh tình như gió Sao buộc nổi mây trời Lối xưa người tình nhỏ Bây giờ sương khói rơi..

NOTE 123

 Một năm sắp khép lại… Một năm ta trò chuyện với mọi người ở góc nhỏ này nhiều hơn bão nhiêu năm trước đó cộng lại. Một kẻ ưa náu mình, thích lặng ngắm thế giới, thích chụp ảnh che mặt, thích chụp hoa chụp lá, thích những bóng nắng nghiêng hay những gốc cây to bỗng một ngày bước ra chào, trò chuyện với tất cả như vị khách quý ghé thăm nhà. Lòng ta chưa bao giờ mảy may sẽ làm trái tim hay tâm tư ai xao động; cũng chưa bao giờ mong đợi tìm một ai đó đến với mình. Chưa bao giờ! Một năm sắp khép lại… Ta luôn nghĩ rằng khi người đến tìm ta, chỉ đơn giản là người cũng đang mang trong mình một cơn bão mong neo đậu một chốn nhỏ. Nơi này, bình yên này là của cõi lòng người. Nơi này, giông bão này là của trái tim người. Ta không là một người có thật. Ta chỉ là kẻ trông coi chốn nhỏ này, mở cửa cho người vào. Người nhìn ngắm, đồng điệu cùng chữ, rung cảm cùng chữ, giận dữ cùng chữ, đau đớn cùng chữ, nhỏ lệ cùng chữ mà cũng có khi chỉ lặng lẽ rời đi không một câu giã từ cũng vì chữ. Ta nào mon...

NOTE 122

 Phố mùa đông.... Giáng sinh 2024, Những ngày cận kề chuyển giao năm mới, những lễ hội, thời gian đoàn viên.. Chúc tất cả bình an và  một mùa Giáng sinh yên vui.

NOTE 121

 Những ngày giáp chạp,  Mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, thoáng chốc một năm đã trôi qua, biết bao biến động, biết bao sóng gió, giờ bình yên ngồi bên hiên nhà viết blog là một điều hạnh phúc. Nhìn lại một năm qua, bạn, tôi & chúng ta đã cố gắng, cố gắng thật nhiều. Vẫn có những bất ý, những niềm vui, nhiều nước mắt nhưng chúng ta cũng đã đi qua một năm của riêng mình bình an.  Càng lớn, càng đi xa mình càng muốn được trở về nhà. Dù ngôi nhà ấy có là nơi nương náu an bình, có bao song gió thì cũng là nhà, cũng là nơi còn má nên mình phải về. Mai này, chúng ta mất hết song thân, dù chúng ta già lớn đến nhường nào, tóc phai sương, da nhăn ngàn lớp cũng bơ vơ là một đứa mồ côi lớn xác, héo lòng.  Điều hạnh phúc nhất của mình là còn có má, còn điểm tựa tinh thần, còn động lực cố gắng, bươn chải vất vả thế nào cũng còn thấy được nụ cười của má thật ấm áp.  Những ngày bệnh nằm trong bệnh viện mình hay nghĩ linh tinh. Chợt mĩm cười không nghĩ lý do gì mà mình...

NOTE 120

 Tôi thường đi ăn một mình, cà phê một mình, hớp vài ngụm cay cay một mình hoặc lang thang một mình.  Thi thoảng, tôi rủ cô bạn đi cùng vì là người duy nhất sẵn lòng làm “tài xế” cho tôi. Dĩ nhiên là cuộc dạo phố của “hai bánh bèo mù đường” cũng lắm khi trắc trở nhưng vẫn khá vui vì bạn tôi rất hoạt ngôn và ưa pha trò. Còn lại, những khi một mình, sự lặng lẽ cho tôi thời gian và không gian cảm nhận mọi thứ chậm rãi như mình muốn. Bởi cái tịch yên của mình khác cái tịch yên của người nên khi một mình, ta lắng nghe ta… Vào những ngày có vài tin dữ như hôm nay, tôi thường kéo mình ra xa cõi mạng một chút. Tôi biết mình cũng chỉ là kẻ phàm trần sợ đau buồn, sợ đối diện những cuộc sinh ly tử biệt, sợ lời giã từ, sợ nói lời tổn thương người khác và sợ mình bị cuốn theo dòng nên tôi thích những chốn yên. Giờ, IG hay Facebook, tôi chỉ vào xem những trang viết không luận bàn, không tỏ bày quan điểm, không gì cả ngoài kể chuyện. Có lẽ so với những bạn đồng trang lứa thì tôi khá là nhạt ...

NOTE 119

 Một người dành cho ta… Có những người đến và đi ngang đời ta. Họ nghĩ rằng họ phù hợp với ta, họ dành cho ta. Nhưng biết không… Ta có thể phỉnh phờ lý trí rằng đó là người dành cho mình nhưng không thể trốn chạy những cảm xúc chân thật. Ta có thể phỉnh phờ sự cô đơn rằng đó là một tiếng ca rộn rã cần có trong bản nhạc cuộc đời nhưng không thể dối lừa tiếng đập nơi ngực trái. Ta có thể phỉnh phờ một lúc nhưng không thể trốn chạy một đời… Một người dành cho ta…  Ta không cần gồng lên mỗi lần chuyện trò hay phải đắn đo từng câu chữ. Họ đến dịu dàng như cơn gió lành hay một vạt nắng sớm khiến ta bình an. Nghĩ gì nhắn đó vô tư như nước chảy! Một người dành cho ta…  Ta không cần tỏ ra mình thông minh hay khôn khéo, không run rẩy hay khiếp sợ. Họ nói đùa làm ta cười, họ không ngại sẻ chia rằng họ cũng bình thường - như ta. Một người dành cho ta…  Ta không cần phải là cô gái ăn diện lộng lẫy hay vờ trải đời sâu sắc. Họ khiến ta đặt xuống những dè chừng để nói “Chào họ, ta x...

NOTE 118

 Đi qua những ấm lạnh của thế gian, mỗi chúng ta ít nhiều đều mang trong lòng những vết hằn, có thể là của đau thương, mất mát, hay đơn giản là những lần không như ý. Nhưng sau tất cả, điều đáng trân quý nhất không phải là những gì chúng ta đã đánh mất hay có được, mà là liệu chúng ta có còn giữ được cho mình một đôi mắt hiền và một đôi tay ấm hay không. Cuộc đời không thiếu những khoảnh khắc khiến ta vỡ vụn: một lần bị phản bội, một lần thất bại, một lần đặt niềm tin sai chỗ. Có người vì thế mà mất đi niềm tin vào con người, vào cuộc sống. Nhưng cũng có người, qua những khổ đau ấy, lại nhìn thấu được lòng người và nhận ra rằng, đằng sau những tổn thương ấy, ai cũng có lý do riêng. Một đôi mắt hiền không chỉ là sự dịu dàng trời ban, mà là kết quả của quá trình nhìn đời bằng sự thấu cảm. Khi bạn có thể nhìn vào người khác và hiểu rằng họ cũng chỉ đang vật lộn với những thử thách riêng, ánh mắt bạn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Đôi mắt ấy không phán xét, không gắn nhãn mà chỉ đơn thuần l...

NOTE 117

Hình ảnh
 Lâu lắm rồi mới được buổi sáng đủ chậm rãi tự pha một tách cà phê cho mình. Sau mỗi chuyến đi trở về, thứ mình cần hơn cả lại là một buổi sáng thức dậy, vào gian bếp và hít thật sâu mùi cà phê thơm. Mùi của sự nồng nàn, nhẹ và thanh! Hồi đó, mỗi sáng em vẫn tự dậy từ 5h để pha 2 phin cà phê – một cho anh, một cho em. Em vẫn nhớ chuyến trekking đầu tiên của anh – chuyến đi thay đổi cả cuộc đời chúng ta – em vẫn dậy sớm pha cà phê cho anh. Hồi đó, thứ dẫn chúng ta lê la khắp hang cùng ngõ hẻm Sài Gòn là những tách cà phê thơm. Anh luôn là “chuột bạch” thử mọi loại hạt trước khi tìm ra một quán cà phê hợp ý em. Có một người gặp em, họ nghĩ rằng em hẳn là đứa nghiện rượu lắm! Chắc tại em vẫn thường đăng những quầy rượu hay những giây phút em uống mấy ly. Mà nào phải anh nhỉ! Cà phê mới là thứ em không bao giờ bỏ được. Nó giống như việc em vừa đi vừa viết vậy. Anh nhớ câu nói của Laurent Mossan – sếp cũ của em không? “Những người thích uống cà phê rất thú vị!”. Và cả cái câu nói chúng ...

NzoTE 116

 Tìm nhau nơi đâu? Từ rất lâu rồi, mình luôn tự hỏi câu đó trong hàng ngàn khuôn mặt mình tình cờ gặp, tình cờ chuyện trò hay chỉ thoảng qua. Và mất dấu. Mỗi lần vào một nhóm đi phượt, du lịch, lang thang hay leo núi nào đó, những bài viết “tìm người” kiểu như họ tình cờ biết nhau, tình cờ gặp nơi dọc đường, tình cờ giúp nhau trong một khoảnh khắc rồi mất dấu nên mong lên nhóm lần dò… đều làm mình cảm động. Mình luôn mong cho họ tìm ra nhau dù chỉ kết nối như những người bạn. Dễ thương mà! Mình là người tin lời ước hẹn, tin nơi chốn, tin nhân duyên và tin định mệnh… Mình là người tin rằng một khi lòng ai đó đã muốn thì trăm núi ngàn sông không ngăn được họ. Bởi sức mạnh nội tâm mới là sức mạnh khiến thời gian khiếp sợ! Nên có những lời hứa, những địa điểm, những thề nguyền dù mình biết đã phôi phai ngay từ khi người ta thốt ra nơi đầu môi chót lưỡi nhưng mình vẫn tin. Mình tin không phải vì mình khờ dại (cũng có thể khờ thật) mà mình luôn nghĩ rằng khi ta đến cái đích đó ta sẽ gặp ...

NOTE 115

 Tôi hay cafe sáng một mình và tận hưởng khoảng lặng hiếm hoi giữa dòng đời náo nhiệt. Tôi biết, nên dành chút thời gian cho bản thân trước khi lao vào cuộc mưu sinh vội vã. Là người vẫn thấy rất ổn khi đi du lịch 1 mình hoặc đôi khi, ở yên trong phòng kín, đối diện chính mình để nhận biết bản thân rõ hơn. Tôi hiểu cô đơn và cô độc. Cô đơn là nỗi trống vắng day dứt, là cảm giác thiếu thốn dù đang ở giữa đám đông. Còn cô độc, đó là sự lựa chọn có ý thức để trở về với chính mình.  Giờ đây, mỗi khi cảm thấy quá tải, tôi thường tìm đến những góc nhỏ yên bình. Có khi là quán quen vắng vẻ buổi sớm, nơi tôi ngồi nhâm nhi cafe và đọc vài trang sách yêu thích. Có lúc là đi bộ trong khu phố gần nhà và trò chuyện với chính mình... Tôi học được rằng, khi biết trân trọng và tận hưởng thời gian bên chính mình, ta sẽ không còn phụ thuộc vào sự hiện diện của người khác để cảm thấy trọn vẹn. Những khoảng lặng không còn là nỗi sợ, mà trở thành món quà quý giá ta tự tặng cho mình. Đó là lúc ta đ...

NOTE 114

 Đưa vợ vào làm xong tất cả các thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, anh vẫn lấy cớ chạy ra ngoài. Trời mưa như trút nước. Anh dáo dác nhìn khắp bốn xung quanh. Chỉ đến khi xác nhận một lần cuối cùng là chị không tới anh mới thẫn thờ đi vào. Anh đâu có biết rằng đã mấy tiếng đồng hồ chị nép trong góc cột, nhìn từ lúc vợ chồng anh bước xuống xe taxi, đẩy hành lý qua bảo vệ. Nhìn thấy anh bước đi mà đầu luôn ngoảnh lại kiếm tìm. Nhìn thôi là đủ rồi, gặp nhau để mà làm gì? Họ quen nhau cũng vào một ngày mưa tầm tã như thế này. Anh đi đám cưới về cũng đúng lúc chị vừa đi hẹn bạn bước ra khỏi khách sạn. Nhìn thấy chị đứng co ro giữa trời mưa gió, anh hạ cửa kính hỏi chị về đâu anh cho đi nhờ. Trông chị cũng tầm ngoài 40, vóc dáng thon thả, nước da trắng hồng. Nhìn sống mũi cao thanh tú của chị anh đoán ngày trẻ chị đẹp lắm. Chị vừa vào xe thì điện thoại vang lên, chị cố gắng nói rất nhỏ nhưng anh nghe thấy hết. - Tớ đang đi nhờ xe về nhà. Trời mưa to quá không bắt được xe. Ô...

NOTE 113

 “Tôi đang trên đường…” Không hẳn là một con đường hiện hữu rõ ràng mà có khi là một con đường trong tâm tưởng. Hơn một lần mình bảo rằng mình thích những con đường nhỉ? Mà đúng vậy thật! “Tôi đang trên đường…” Mình rất thích trả lời như vậy khi ai đó hỏi mình một câu có vẻ khó. “Khi nào có người yêu?”, “Khi nào kết hôn?”, “Khi nào đổi việc?”, “Khi nào thế này thế nọ?”… cùng nhiều câu hỏi hóc búa hơn. Thường, mình thích dùng câu trả lời đó.  Và mình rất thích “trạng thái” đó. Trên đường… Ta chẳng biết sẽ gặp ai dọc đường, sẽ rung động những gì, sẽ vô tình lay khẽ cỏ cây ra sao, sẽ giẫm phải bao nhiêu gai nhọn. Trên đường… Ta chẳng biết đâu là khúc quanh, đâu là một lối tắt, đâu là đại lộ dẫn đến hư vinh, đâu là đường hầm về nơi ánh sáng. Trên đường… Ta chẳng biết bao lâu cần ngơi nghỉ, chẳng biết bao lâu cần luyến lưu, chẳng biết bao lâu là chặng cuối. Trên đường… Những vì sao luôn đâu đó sáng soi, những sóng biển vẫn vỗ đều bờ cát, những cỏ hoa vẫn xanh ngát bên đồi, những dấ...

NOTE 112

 Nhân sinh như mộng  Sớm nào tóc bạc hai mai Ta thương bao nỗi tàn phai đời mình... Ai đó viết rằng nếu đang vui cuộc rượu thì hãy uống cho đẫm môi thêm một chút, nếu đang ngắm hoa nở thì hãy ngắm lâu hơn một chút.  Nếu cầm tay ai thì ráng cầm lâu thêm một chút, thương ai ráng thương nhiều hơn một chút. Nhân gian bao la mà nhân duyên bé nhỏ vô thường. Biết đâu lỡ lìa tay mà gặp lại, bãi bể đã thành nương dâu, chuyện xưa thành tiếc nuối... Đời người chớp mi, dẫu có qua ba vạn sáu nghìn ngày thì cũng là nửa buồn nửa vui, không thể nào tròn trịa. Trùng trùng ước mộng, có mấy mộng ước được toại thành.  Có người thắp một tuần nhang mã đã trải qua ba kiếp sống, có người nằm mộng một giấc trưa mà đã chiêm bao nhiều biến cố đổi thay, giật mình tỉnh dậy mà thốt lên rằng "nhân sinh như mộng".  Một chớp mi thôi mà chớp bể mưa nguồn, đời người chưa kịp tiếc nuối điều này thì điều khác đã tới. Nên rằng trong kiếp phù sinh, ai cũng khắc khoải sao ngày vui đi quá mau, ngày buồ...