Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2020

YÊU LẤY MÌNH

Yêu lấy mình, em nghe! Nếu mà em cứ khóc Liệu người ta có buồn Hay là mi em ướt Còn người ta... đi luôn. Thế thì cười mà sống Thế thì ngạo nghễ vui Cuộc đời này mấy chốc Đâu thời gian... rũ vùi. Ngoan... thì ngoan em nhé Cơ mà hư đúng thì Ngoan, hư này phù phiếm Cứ phớt lờ... mà đi. Mà đi tìm hạnh phúc Mà tìm ra chính mình Mà hả hê mọi lúc Cho cuộc đời lung linh... Phải riêng mình thật xinh Phải riêng mình tươi trẻ Người ta đi, cứ kệ Yêu lấy mình, em nghe!

29.02.2020

1. Hôm nay, thất đầu tiên của nội, mới đó mà một tuần rồi, nội 103 tuổi, nội đi cũng nhẹ nhàng nhưng với mình và gia đình là một tổn thất về tinh thần rất nặng nè. Thực ra, còn ông bà, cha mẹ thì còn nơi để về, mình nhớ tất cả mọi thứ kí ức mà mình có về nội. Dẫu biết là vô thường nhưng không tránh khỏi muộn phiền. 2. Đêm Hòn Khói, ngồi với bạn ở ngoài hiên, lục lội bao kí ức vui buồn, 2 tháng không làm việc người bớt nghĩ hơn, buông dần lo toan, Về quê, nhiều người mất quá,  Bạn hỏi khi nào mổ, cuối tháng 3, đang lo cho xong bảo hiểm y tế, đợi làm xong thủ tục thất nghiệp, gom tiền, giờ thất nghiệp rồi, cũng không còn tiền bạc nhiều như xưa nữa nên cũng lo khi mổ, Mổ, thực sự mình sợ, lo nhiều thứ, sức khỏe và tiền. Ngày trước, k lo nghĩ nhiều, làm đủ chi tiêu, khám bệnh, uống thuốc, giờ mới thấy sức khỏe quý, Cũng cảm ơn khó khăn, cảm ơn những người đã từng tốt với mình, có vậy mới có thời gian nghỉ ngơi, Về ai cũng bảo sao mình xơ xác quá, mình cười, uhm mệt mỏi...

HÔM NAY ANH VỀ ĂN TỐI

Hiếu đã từng ngoại tình khi không có tôi bên cạnh. Tôi không hỏi bất cứ ai là khi chồng mình ngoại tình, họ sẽ làm gì? Tôi không đọc báo để xem thử các chuyên gia tâm lý trên các tờ báo sẽ gỡ rối chuyện của tôi như thế nào. Bởi tôi có một cô bạn học báo chí, ra trường, cô không hề hạnh phúc trong tình yêu, nhưng cô lại giữ một mục giải đáp thắc mắc của những trái tim đau. Những lời dỗ dành của Tâm, cô bạn gái đó, cho những người gởi gấm tình cảm của mình nếu đọc thì cảm thấy đó là một chuyên gia tâm lý đại tài. Tôi không biết những người phụ nữ đã bế tắc trong chuyện tình yêu, đến độ phải nhờ một người khác giải quyết giúp có nghe lời gỡ rối đó không? Và họ và người họ thương yêu có lại tiếp tục sưởi ấm mái nhà gọi là gia đình kia không? Nhưng tôi luôn mong muốn rằng trên thé gian này không có những mối tình tan vỡ, và những ông chồng chẳng bao giờ ngoại tình. Tôi có bỏ Hiếu được không? Tôi biết rằng tôi không thể nào bứt lìa anh ra khỏi cuộc đời tôi được. Bởi vì tôi đã phải đấu tranh...

GỬI CHÍNH MÌNH

GỬI CHÍNH MÌNH! 1. Mày đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sao cứ để ý tới lui người khác suy nghĩ thế nào mà quên mất quan tâm bản thân mình? 2. Mày đừng buồn bã nhiều nữa. Những khó khăn hôm nay cũng chỉ là chấm nhỏ trong mai sau. Chẳng việc gì phải u sầu ủ não cho nó thêm rầu! 3. Mày đừng lười nữa. Lúc mày đang ngồi tay lướt Facebook, hàng tá người ngoài kia đang cố gắng học hỏi nâng cao bản thân. Chả mấy chốc mà mày sẽ tụt hậu ở lại mất thôi! 4. Mày đừng ngốc nữa. Người ta có thương mình đâu? Không thương mà cứ cố níu, chẳng mấy chốc tâm thì đau tim lại tan nát. 5. Mày đừng cãi mẹ hoài nữa. Cha mẹ sống được bao lâu, cha mẹ nói thì nhịn đi, khi nào bình tĩnh thì giải quyết. Việc gì phải gân cổ lên làm cha mẹ tức ói máu. Sau này, hối cũng chẳng kịp đâu! 6. Mày đừng dại dột mà tin người nhé. Không phải ai cứ khen mình ngất ngây là người ta tốt đâu. Lời khen nó cũng như con dao hai lưỡi ấy, mình biết thế thôi và mình để đó. Việc mình thì mình làm, tập trung, lơ lửng trên mây lúc ngã đ...

MẸ

BON CHEN BAO NHIÊU NỮA                                         ĐỂ ĐƯỢC ẤM ÊM Bao nhiêu mùa nắng rồi mà mắt mẹ chưa khô Đôi mắt ướt đời đàn bà cực khổ Con phải dọn dẹp lòng bao nhiêu để đủ chỗ Cất bạt ngàn thương. Bao nhiêu năm con khóc lẩy trên giường Bát cơm nóng mẹ gọi dăm lần vẫn ẩm ương đòi nhịn Ăn vạ giữa nhà mẹ dỗ hoài chẳng nín Nay ra đời nuốt uất nghẹn chén cơm người mà khóc lặng giữa đêm. Bon chen bao nhiêu nữa để được ấm êm Được thỏa cơn khát thèm ăn cơm nhà mẹ Được ngủ lăn lóc trên giường đến trưa như đứa trẻ Mẹ vẫn sợ giật mình nên khe khẽ bước chân. Bao nhiêu người trong câu nói cửa miệng xem nhau như người thân Chẳng ngại ngần ôm ta ngày khóc rủ? Bao nhiêu người xưa cũ Vẫn thủ thỉ tâm tình sau bao đợt quen người lạ xứ xa? Gieo bao nhiêu ân trong cõi người ta Để nhận được món quà yên lòng như khi bên mẹ Mong lớn mãi rồi lại mơ thành đứa trẻ Về nhà...

NGƯỜI SỐNG TÌNH CẢM

NGƯỜI SỐNG TÌNH CẢM LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO? 1. Nếu yêu ai đó sẽ mất thời gian rất dài để quên. Chia tay rồi mà lòng vẫn cứ nhung nhớ mãi 2. Dễ rơi nước mắt. Nghe một bài nhạc buồn cũng rơi nước mắt, xem một đoạn phim cảm động cũng rơi nước mắt. Nhiều khi muốn khóa nó lại lắm mà không được. 3. Hay giúp đỡ người khác. Ngại từ chối nên nhiều khi bao nhiêu cái thiệt cũng ôm hết về mình. 4. Chỉ cần một câu nói, một hành động nhỏ giúp đỡ của người khác cũng làm bản thân cảm động rất lâu 5. Thường giữ lại những đồ kỉ niệm từ ngày xa xưa, lâu lâu lại lục giở ra xem rồi tủm tỉm cười. 6. Hay cười nhưng nỗi buồn thì luôn giấu vào trong. Có đôi khi mỉm cười để chỉ để che giấu sự yếu đuổi của bản thân 7. Người sống tình cảm thường rất dễ tổn thương và suy nghĩ nhiều. Đôi khi người khác chỉ vô tình nói hay làm gì đó nhưng họ có thể dằn vặt mà trăn trở nhiều đêm. St Bài viết của ad Genda và page TS. Lê Thẩm Dương.

CÔ ĐƠN

“Có bao nhiêu người đeo tai nghe nghe bài ca của chính họ, cô đơn chen chúc trên chiếc xe bus đông đúc, ngày ngày đêm đêm sống trong một thành phố không thuộc về họ.” Hoá ra cô đơn cũng có thể được miêu tả cô đọng tới vậy. Thành phố này quá rộng lớn, người đi đường xuất hiện ở khắp nơi, có điều bạn trước sau vẫn chỉ có một mình. Có một người bạn độc thân rất lâu hỏi ngược lại tôi, một mình không tốt à? Cậu có thể sắp xếp thời gian mọi lúc mọi nơi, cậu cũng sẽ không cần phải dồn hết tâm trí đi nghĩ tới việc phải thu hẹp khoảng cách để dung hợp giữa công việc và tình yêu. Mỗi khi cậu rảnh rỗi, cậu có thể cùng cô bạn thân ngồi uống trà nói chuyện, nhìn ngó những anh chàng đẹp trai trên đường, mỗi ngày đều có thể nghe theo sở thích của bản thân, lười với việc phải đi lấy lòng người khác. Đặt xong vé tàu, có một cuộc du lịch nói đi là đi, miễn sao là ông chủ gật đầu. Cuộc sống của một người cũng có thể chứa đầy sự mê hoặc, nhưng ở nơi mà trái tim chất chứa đầy sự trống rỗng ấy,...

KHUYA

Mất ngủ triền miên, đến thở thôi cũng đã nhọc nhằn, nói gì công việc, Ai cũng bảo mình sướng, nghỉ việc rồi được nhiều thời gian nên đi tứ tung, mình cười, người ta chỉ thấy những gì ở hiện tại đâu ai cần biết mình đã và đang đối diện chuyện gì. Cô mình bảo xưa giờ mình mạnh mẽ, trải qua bao nhiêu chuyện, giờ không được gục ngã, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, không tiêu cực, Mọi người thích nói gì kệ họ, ai muốn nói gì cứ nói, nghĩ cũng hay thật, con người ta sinh ra, lớn lên và mất đi thì mọi thứ cũng gởi lại trần thế, vậy mà, cứ nhọc nhằn, hao tâm bởi những mối quan hệ cộng sinh, bởi tiền. Phải mồm miệng, phải khéo léo, phải làm đến kiệt sức vẫn không được ca thán. Đơn giản, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ khi nào nằm trên giường bệnh mới hiểu nhân sinh quá đỗi vô thường. Giờ, kết thúc được cũng đầy tổn thương, giờ từ tạ cũng không ít oán hờn. 5 năm, chốn ấy biết bao biến cố xảy ra, 5 năm trở về giờ là thất bại, Có những nỗi đau là cần thiết.. .Ở nơi...

THÁNG 2

Saigon những ngày tháng 2! Đêm về mình lại đau, lại sốt. Tóc rụng nhiều, mà lòng này thì vẫn còn đầy trăn trở! Mình hay nói rằng buồn nhất là khi lật tìm trong dãy danh bạ thật dài mà không thể nào tìm thấy một người để gửi lòng mình đi. Hoặc chăng là khi có người sẵn sàng nghe mà mình lại chọn làm người im lặng. Những ngày tháng này thấy mình lạ lắm, hệt như một kẻ dị hợm. Nỗi cô đơn như một thứ báu vật được nâng niu mà mình cứ ôm khư khư lấy nó và lẩn trốn. Thế nhưng mình lại không làm gì cả. Không kể. Không sẻ chia. Mà mình gọi tình trạng ấy là sự bão hòa của cô đơn. Cô đơn trong chính suy nghĩ của mình! Dẫu biết, nếu lên tiếng - mình sẽ không hề cô đơn đâu. Và cảm giác đó cũng có khi chỉ là do mình tự tạo. Nhưng rồi mình lại lười! Thật sự! Mình đã rất lườii!!! Thế nên là, ...mình chỉ biết cười mà thôi!

16.02.2020

Nước nóng sẽ phỏng tay. Nỗi đau thì chỉ khiến chúng ta đọa đày. Thế nhưng chúng ta, phần lớn, chỉ muốn đắm chìm trong nó. Cái cảm giác tự dìm mình xuống đáy, trong rất nhiều ngày, như một thứ thỏa mãn cảm xúc vì mình xứng đáng như thế. Hoặc mình phải như thế mới đủ cam tâm… Cuộc đời, rất nhiều lần trong những năm tháng tuổi trẻ cứ tin vào trực giác, cứ cắm cúi đi, không mảy may nghi ngờ trí nhớ và sự phán đoán của bản thân… Cho đến lúc mình nhận ra mình lạc đường. Đi tiếp hay dừng lại? Rẽ trái, rẽ phải hay quay đầu? Càng về sau này, mình càng tin rằng ngay giây phút đầu tiên mình ngờ ngợ đã lạc đường thì khoảnh khắc ấy là khoảnh khắc tốt nhất để dừng lại. Rồi sau đó cất lên tiếng nói hỏi một ai đó bên cạnh, hoặc cũng có thể hỏi thế giới này… Cố chấp một ngày, một tháng là đặc ân của con người. Cố chấp một năm hay nhiều năm, là sự ngu dốt cũng của con người. Cái đẹp nhất của bóng tối, nếu có, chính là sự che giấu đi tất cả mọi cảm xúc của chúng ta. Để khi bước ra ánh sáng,...

BUỒN

Muốn về lại ngày xưa Tôi đi lòng vòng quanh cuộc đời Những năm tháng hai mươi hay ba mươi giờ cũng quên số đếm Tuổi trẻ không phải là cuốn sổ tiết kiệm Mà để dành cho mình sau này còn có một khoản dư! Tôi muốn trở lại hiên nhà tôi vào một chiều cuối Thu Bằng hình hài của đứa trẻ chạy về chốn thân thuộc để nép mình khỏi cơn mưa ướt Tôi muốn đưa bàn tay để đấng sinh thành dắt qua những nỗi đời mất được Để biết yêu thương từng khoảnh khắc của hơi ấm không ở mãi với mình! Bên ngõ nhà tôi ai đó vẫn tụng kinh Từng tiếng chuông ngân qua khe cửa bên vườn cây lá đổ Tôi muốn dừng chuyến hành trình như con thuyền lênh đênh đến lúc cần một bến đỗ Muốn về ở căn nhà mình sau những lối hoang. Tôi thấy tôi trở lại trong hình hài một đứa trẻ ngoan Với chiếc áo kẻ rộng và chân trần lấm lem vết đất Tôi từ bỏ gã đàn ông giữa tháng ngày tất bật Thơ bé chạy về mở cửa gọi Mẹ - Cha! Tôi đã nói với mình rằng hãy cứ đi xa Rồi lại nói với mình rằng dù thế nào cũng phải luôn quay lại Tôi m...

NHỚ???

Anh ơi lời hẹn ước Như vừa mới hôm qua Tim em còn nức nở Sao hôm nay nhạt nhòa Câu thơ còn dang dở Nụ tình chưa đơm hoa Sao lời yêu òa vỡ Cả một trời xót xa. Em gom từng cánh lá Em nhặt từng nụ hoa Xin yêu thương một thuở Trả em về ngày xưa. Ngày bước chân vô định  Ngang qua miền nhớ thương Tình cờ hay duyên số Cho mình thương thật thương. Vậy mà tình theo gió Khi đông còn đẫm sương Nụ tình chưa kịp nở Môi son hóa hững hờ. Anh bây giờ xa quá Bao giờ đến ngày xưa Ngày mi ngoan khắc khoải Bỗng hóa ra dại khờ. Bài thơ tình em viết Chẳng bắt đầu từ đâu Chỉ biết rằng không thể Nói quên là quên đâu. Biết đâu lời yêu cuối Cũng hóa ra tình đầu Nên đừng quên anh nhé Người em yêu từ lâu.

AI?

Một trăm năm trước tôi làm cỏ Cứ nghĩ mình vui mỗi vệ đường Trong chiều hôm cuối nơi chân dốc Chết từ chân ngựa vết xe vương Rồi tôi làm đá bên vách núi Cứ nghĩ mình vui mỗi mùa gần Mà đâu tích mãi không đủ tạc Một hình nhân dạng....hóa phân vân! Tôi buồn tôi mất trong chiều lạnh Hóa thân làm một kiếp con người Sống qua năm tháng trên vòng số Mười, hai, ba, bốn...đến muôn mươi... Rồi tôi buồn tôi nơi chân dốc Suốt bấy nhiêu năm chán cuộc người Rồi tôi buồn tôi nơi thành phố Lạc đời bởi thỏa hiệp ạ...ơi Rồi tôi buồn tôi trong ngày sống Nhìn những người vui ngỡ tưởng mình Rồi tôi về tôi bên chiều vắng Mượn đêm nằm giữ mộng bình minh Từ trong ngày tháng tôi về đếm Những cuộc trăm năm...thế kỷ sầu Vì tôi đã chọn đời im lặng Nên lòng mặc lòng tối vực sâu!

VIẾT CHO NAM

Lâu lắm rồi mình mới có thời gian quay lại Đà Lạt, mọi thứ thay đổi nhiều rồi. Mấy bận muốn đi nhưng vì công việc không thể nào đi được, giờ có nhiều thời gian rỗi, ghé thăm Đà Lạt xứ sương mù nè Nam. Mình vẫn ngồi quán cũ, góc ngày trước tụi mình ngồi, người ta đã thay đổi mọi thứ nhưng với mình nó nguyên si. Người nhớ nhiều là người khổ, mình nhớ câu thầy nói mà bật cười. Nam từng bảo nếu khi nào buồn cứ nói với Nam, giờ mình buồn còn Nam đâu mà nói, mình nghĩ nhiều, muốn viết vào blog nhiều nhưng rồi thôi, Nam này, mình rất mệt, hồi đó Nam hay nói với mình, mệt thì về nhà ngủ, giờ đâu ai nói vậy nữa đâu. Thầy bảo: " Chị Châu nghỉ ngơi đi, làm nhiều rồi". Giờ mình nhớ Nam thật đấy. Nam hứa đi rồi về, ai dè đi luôn không bao giờ gặp lại dù trong giấc mơ. Giờ, Nam tin không? Mình có một mình và đối diện mọi thứ, nắng, mưa, giông gió, không người chia sẻ, không ai lắng nghe. Nói vậy thôi chứ ai cũng mệt nhòa với câu chuyện của mình. Đà Lạt buồn thật nhưng yên tĩnh. ...

KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ

13.01.2020 - 13.02.2020 Ngày mình rời nơi làm việc sau bao tháng ngày làm việc đến kiệt sức, Ngày mình ra đi trong nước mắt, ngày mình nhận về đầy rẫy sự tổn thương vì quá tin người, Mưu mô, toan tính rồi trở về cát bụi cũng hai bàn tay trắng mà thôi, Trong cuộc sống, chỉ khi ở tận cùng những khó khăn, đã đi qua hết thời thanh xuân rực rỡ, chúng ta mới biết ai là bạn, ai là bè, ai ở lại vì thương, ai dang tay vì nghĩa. Có những thứ lấp lánh nhưng không phải là vàng, có những thứ thô ráp, quê mùa....nhưng mang lại nhiều bình an, Bởi cuộc đời là thoáng chốc Tô vẽ chi những bức phù điêu Nhận ra không trong từng mảnh vỡ Có điều gì ta đã chắc chiu Thôi về đi.ngồi dưới hiên nhà Thật lặng im và nghe gió hát Sẽ yêu hơn từng giây có mặt Được mỉm cười, được thở, được thương Chính vì hiểu cuộc sống vô thường Những đến đi không phải vô tình Trong mầm diệt ta lại hồi sinh, Từng ấy tháng ngày trôi qua, lòng mình đủ bình lặng, một mình k gia đình, không bạn bè, thế giới ngột ngạt đến ...

Đà Lạt

Đà Lạt là vậy đó, cứ huyễn hoặc như thể không ai có thể học cách khám phá hết thành phố vào mùa đông lạnh buốt này. Để trong những ngày cuối đông, không biết bao nhiêu người tìm tới nơi này chỉ để tận hưởng cái lạnh se sắt, ngắm những bông hoa dã quỳ cuối mùa còn sót lại ở ven đường, lấp lánh màu vàng đài cát. Để òa vui khi chợt gặp một cây Mai Anh Đào lặng lẽ bung nở sớm những đóa hoa màu hồng. Và tôi tin chắc rằng khi đến Đà Lạt, bạn đã từng mê mẩn với bao nhiêu loại hoa. Những loại hoa chỉ có ở Đà Lạt như Mimosa, Cẩm Tú Cầu, Xác pháo, Anh Đào... Nhưng có một loại hoa thuần khiết giờ đây có mặt cũng đủ làm cho đất trời rộn rã. Đó là hoa Ban trắng. Những cây hoa Ban được trồng nay đã cao, có cây dễ chừng cao hơn 15 mét. Hoa Ban trắng nhuốm cái lạnh của cả một mùa đông Đà Lạt, rụng hết lá và giờ đây nõn nà hoa. Đứng trên cao nhìn xuống, cả con đường ngập tràn hoa trắng ấy thanh khiết, rộn ràng làm sao.  Tôi muốn kể câu chuyện trên con đường Quang Trung, Đà Lạt những ngày trước Tế...

11.02.2020

Mới đó đã 4 tuần thất nghiệp. Một sự trải nghiệm rất nhiều cảm xúc, Đừng trách cứ bất kì ai, ai cũng có những nỗi niềm riêng, Vui, buồn nào rồi cũng phôi pha, mình nhớ nơi ấy, bao người nơi ấy, 5 năm, chẳng bao giờ mình quên, thất nghiệp đi lang thang, chẳng biết ngày mai như thế nào, về Sg lại thì k còn đủ sức, tuổi này k gượng dậy nổi, Cũng chẳng còn niềm tin để tiếp tục bước, niềm tin mất hết. K khóc, k đau nhưng đầy trống rỗng, 

VÔ THƯỜNG

Có những thời điểm chúng ta sống rất hiền hòa, bình an, dễ thương và giản dị. Nhưng cũng có những thời điểm chúng ta sống với những lo âu, sợ hãi, sân hận và tham ái .... Có những thời điểm chúng ta cứ thích đến bên mọi người và xôn xao nói cười, bất chấp những nông sâu, bất chấp những tổn thương mà thời gian không thể chữa lành. Và cũng có những thời điểm chúng ta chỉ muốn lặng im, ở một mình. Hơn bao giờ hết, phút này đây mình chợt hiểu lời chú Trịnh viết : "Nhiều khi muốn đi, về con phố xa. Nhiều khi muốn quay về, ngồi yên dưới mái nhà". Có phải là sống trong cuộc đời, chúng ta phải trải qua mọi cung bậc của thăng trầm, chìm nổi? Có phải là sống trong cuộc đời, chúng ta phải học rằng, mỗi con người luôn luôn có cặp "nhị nguyên", thánh - phàm hiện diện cùng nhau, bất toàn, và tâm chúng ta cũng như vạn vật cứ thay đổi, náo động không ngừng ... để rồi thương và bao dung cho chính mình và cho cả người xung quanh nhiều thêm nữa? Có mâu thuẫn không khi : ...

TÌNH

Tôi đã từng nghĩ rằng, trong chuyện tình cảm hay kể cả ngoài xã hội đối nhân xử thế, tôi chỉ cần hết lòng và đối tốt với họ, còn việc họ có đối xử lại với tôi như những gì tôi dành cho họ hay không thì không quan trọng. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, bởi việc hết lòng với người khác, chính là đem sự thiệt thòi về bản thân mình. Quá thật lòng và chân thành không có nghĩa người ta sẽ hiểu rằng mình tốt, mà mình có tốt hay không, không dựa vào những gì mình cho đi, mà dựa vào việc họ muốn nhìn nhận như thế nào. Tình yêu, ai cũng muốn đem đến cho người mình yêu thương trăm ngàn điều tốt đẹp, cứ nỗ lực hi sinh để ngày mai tươi sáng, cứ hết mình bao dung và cho rằng một ngày sớm mai thôi đối phương sẽ thấu hiểu. Nhưng hóa ra lại không phải như thế. Ở xã hội này, thật thà quá là dại, bao dung quá là ngu, và hết lòng quá chính là tự giết bản thân mình. Con người ta luôn cần có những giới hạn riêng, không nên việc gì cũng "QUÁ và HẾT" bởi quá mức và hết lòng chỉ trút thêm phiền muộn...

THÁNG GIÊNG ƠI

THÁNG GIÊNG ƠI Tháng Giêng ơi, êm như cỏ non Ngọt mềm như một cánh môi hôn Em nằm trên cỏ nghe từ nắng Anh với đất trời chung một ôm Tháng Giêng ơi, thơm ngát da trầm Hương đẫm nguyên sơ tự vai trần Em mang dấu ấn trong lồng ngực Gọi một tên người một hồng ân Tháng Giêng ơi, nặng quá ơn đời Yêu từ giọt sữa thuở nằm nôi Mùa xuân từ độ vòng tay xiết Trừ tịch em sang nguyên đán người Tháng Giêng ơi, sáng một bình minh Của năm, của tháng, của riêng mình Nồng nàn hơi đất thơm từ rượu Say bởi môi người mật hiển linh Tháng Giêng ơi, dịu như sắc xuân Khi con chim sẻ gọi tình quân Trái tim cũng gọi người khe khẽ Dạ, cũng êm như ở cạnh, gần ! Tháng Giêng ơi, lành như  điều răn Thèm nghe tiếng vọng một lời, ngoan! Có anh bên cạnh thì ... em cắn Để lại trong lòng mấy vết răng! Tháng Giêng 2020

TÌNH ĐẦU

Chúng ta đi qua yêu dấu vội vàng Để lại muôn ngàn những điều trăn trở Đôi lần tự hỏi vì đâu dang dở Khi mỗi hơi thở nghẹn ngào vẫn thầm gọi tên nhau. Chúng ta đi qua để lại những ngày sau Một hình bóng không thể nào nhòa nhạt "Tình đầu cũng như dấu chân in trên cát Rất nhẹ nhàng nhưng vết lún rất sâu". Chúng ta xa rời trong vỏn vẹn đôi câu Nhưng rất lâu rồi không dám nghe lời yêu đương nào khác Mỗi người tự ươm những hạt mầm hỷ lạc Nhưng mãi đợi chờ vẫn chẳng thấy lớn lên. Chúng ta đinh ninh rằng rồi sẽ lãng quên Một cái tên bấy lâu không hề gọi Một dáng hình đã lâu không khắc khoải Cuối cùng, vẫn dõi theo, trong lẳng lặng, âm thầm. Thì ra chúng ta, với tuổi trẻ thăng trầm Đã tưởng nhầm về tình yêu đôi lứa Đã vội vàng đi về miền đất hứa Rồi lần lửa nhủ lòng, rằng, sẽ ổn thôi. Chúng ta đâu ngờ rằng dẫu đã thật xa xôi Dẫu thời gian đã trôi qua muôn mùa lá đổ Trái tim ta vẫn ở yên một chỗ Nơi ngực trái mình và thầm gọi tên nhau. Mới thấu rằng tình ...

MỘT MÌNH

Một mình, vui buồn cũng một mình, Khóc, cười một mình, đau cũng một mình và vào viện cũng một mình. Tết, năm mới, giao thừa, mình trải nghiệm mọi thứ trong nước mắt, kể cả tình thân cũng quay mặt. Mình chưa bao tới thấy vui từ lúc biết, mọi thứ rất buồn, cô độc. Mỗi người có một nghiệp riêng, Mình từ bỏ tất cả để vào Sg năm ấy với trái tim đầy tổn thương, rồi trở về chỉ biết mỗi công việc, kết thúc sau bao năm làm ở Nha Trang là sức kiệt, trầm cảm, suy nhược và bệnh. Khóc, mất ngủ, kiệt sức và có lúc muốn kết thúc, nhưng nghiệp còn. Giờ, ở bệnh viện nhận được tin nhắn cảm thấy mình tội nghiệp và đáng thường Đời rất lạ..

NHỚ

Lòng đầy giông bão Biết tựa chốn nào Phố mùa huyên náo Ngổn ngang biết bao Người từ thuở nọ Mấy mùa đi xa Ta về, phố lạ Thương hương tình ta Ngàn ngày chốn cũ Còn in bóng hình Ta nay trở lại Còn ênh bóng mình Mùa chao nghiêng lắm Màu nắng nhạt nhòa Mắt ta đầy lệ Ai người xít xoa Phố, ta, mùa đến Thương ai hao gầy Tình ta ngày ấy Giờ còn thoáng mây Phố, nào có vội Mà người vụt đi Xuân thì quên lối Ta nhớ thương chi? Viết từ Sài Gòn 03.02.2020 Lê Mỹ Châu

For you

Đừng thở dài chuyện ấy có gì hay Anh cứ việc đắm say, chỉ cần mình em tỉnh Em cũng đâu cần một trái tim hoàn chỉnh Nên anh cứ yêu đi em nhường bước được mà. Có gì mà thở dài chuyện nắm tay người ta Có gì mà phải thứ tha khi chẳng biết tìm đâu ra lỗi Chỉ là trái tim đi ngược đường lạc lối Nên hối hận đâu thể làm tất cả trở lại vẹn nguyên. Anh đừng thở dài cứ để mọi thứ lặng yên Em có huyên thuyên trách anh câu nào đâu chứ Chỉ là em tập buông những yêu thương đang giữ Để vô tư lự bước đi mặc bão tố lạnh lùng. Anh đừng thở dài khi mọi thứ đã thành chung Mà yêu thương là điều riêng lẻ nhất Nên nếu đã ở bên kia thì bên này phải mất Sự thật này ai cũng biết mà anh. Anh đừng thở dài mọi thứ vốn mong manh Nguyện ước không thành cứ xem như là duyên số Anh đừng tự trách mình cũng đừng đau khổ Bởi vẫn còn một người giữ chỗ phía bên kia.

RỒI SẼ QUA HẾT THÔI

Có rất nhiều sự tình, thoảng qua chỉ như một cơn gió, dẫu là phức tạp hay đơn giản, nói chung đều sẽ qua đi. Hãy để tấm lòng thoáng đãng, cởi mở thoải mái. Xem nhẹ rồi, đúng sai phải trái đã không còn quan trọng nữa. Buông xuống rồi, thành bại được mất cũng chẳng đáng khổ tâm. Ngày hôm qua, không kể tốt xấu thế nào, đều đã qua đi. Ngày mai không kể thành bại ra sao, dù sao chuyện vẫn còn chưa xảy đến. Hôm nay không kể được mất, đều phải đối mặt. Đây chính là cuộc sống. Có một số việc, không phải cố gắng hết sức thì có thể hoàn mỹ. Có những tình cảm, không phải trân quý thì sẽ bền lâu. Có những nước mắt, không phải đều là chua xót khổ sở. Có những nụ cười, không hoàn toàn là vui vẻ. Cuộc sống, luôn làm cho người ta không nói được lời nào. Đời người, luôn làm cho người ta bất đắc dĩ. Khi bạn để tâm đến người khác, hãy nghĩ thử xem phải chăng người khác cũng để tâm đến bạn? Khi bạn xem nặng tình cảm quá, hãy thử hỏi lòng mình xem tình cảm đó đáng để bạn trân quý hay không? C...