PARIS SẼ ĐỢI MÕI MÒN

PARIS SẼ ĐỢI MỎI MÒN.
Trước ngày lấy nhau, Duyên và Tân cùng ra một quán ăn lập ra một bản giao kèo như trong bộ phim gì gì đó về chuyện chồng mượn vợ mượn. Đó là tiền ai nấy giữ, chỉ đưa vào quỹ chung một khoản nhất định. Đó là mỗi người đều có tự do cá nhân, không được com linh tinh vào facebook, không cấm người kia giao du bạn bè…Và hai người ký vào cái hợp đồng, mỗi người giữ một bản như trong mấy bộ phim.
  Họ lấy nhau có phải vì tình yêu không thì chỉ có họ mới biết. Nhưng theo bạn bè thì đây là một cặp đôi lấy nhau còn nhanh hơn thời tiết bốn mùa. Duyên đẹp gái, ăn diện đúng mốt và có sức quyến rũ với các chàng trai. Duyên cũng có nghề nghiệp ổn định, một nghề khá thời thượng là trang điểm với một cái tiệm nho nhỏ, có ba người phụ việc, kèm thêm cho thuê trang phục để chụp cảnh vật. Thời buổi mà cô gái này cũng thích đẹp, thích có những tấm ảnh lung linh khi đi ăn, đi chơi, và sau khi chụp xong, sửa đủ cái app cho ra tấm anh lung linh, đưa lên face câu like, thì tiệm trang điểm của Duyên chẳng khi nào vắng khách. Còn Tân thì là một công tử nhà giàu. Anh có một ông bố là Tổng giám đốc một công ty bất động sản, và tất nhiên là khi bố giữ tới cái chức đó thì con cũng được làm giám đốc kinh doanh.
Tân đi chiếc xe màu đen, chiếc xe gần 2 tỉ để đi trà sữa. Chẳng phải Tân thích uống trà sữa gì đâu, mà chẳng qua tình cờ dạo trên facebook, thấy Duyên hay chụp hình sống ảo bên ly trà sữa ở quán đó. Quán trà sữa có cái tên rất gợi cảm: “Mình yêu nhau có được không?”, một cái tên dài dòng, nhưng cái tuổi teen thì rất thích.
Duyên ngồi ở đó, nơi lan can có rất nhiều hoa cúc họa my được mua từ Đà Lạt đem về, chủ quán chăm sóc khá tỉ mĩ, Duyên chăm chú chụp ảnh Selfie, chẳng chú ý tới đám đông chung quanh, còn Tân thì chú ý tới Duyên. Cuộc tình diễn ra từ quán trã Sữa mau chóng kết thúc thành hôn lễ như thể nếu ai người không lấy nhau, họ sẽ đi về hai hướng khác nhau.
  Nhưng cuộc tình và cuộc hôn nhân no đủ, một bên có sắc và một bên có sự nhớ thương.tiền ấy nhìn bên ngoài như thể rất hạnh phúc. Tuần trăng mật của họ khiến bao nhiêu người mơ ước khi họ chọn Paris để tận hưởng những ngày trăng mật. Họ chụp ảnh hôn nhau với nền là tháp Eiffel, một góc ảnh mà rất nhiều cặp tình nhân mơ ước. Họ tận hưởng thanh xuân của mình, tận hưởng đời sống vợ chồng mà không ai dễ gì có được.
  Và hình như chỉ vậy thôi, như thể trong bóng tối ta mơ thắp lên một ngọn nến rực sang, để rồi quen với ánh sang ấy ta quên mất rằng ta từng ở trong bóng tối. Giao ước của hai vợ chồng cũng như ngọn nến đã thắp lên, dẫu đã về chung một nhà những đời riêng không thay đổi, và chẳng thể nào thay đổi- đơn giản là vì họ đến với nhau bởi sơn phết bên ngoài chứ không phải bị lay động vì sự nhớ thương. Mà đời riêng của Duyên là hò hẹn với bạn bè hang đêm ở mấy quán bar. Đêm, khi phố bắt đầu chong những ngọn đèn là Duyên ăn mặc đẹp, đến nơi chốn mà ngày chưa chồng mình vẫn đến, không quan tâm mọi thứ. Còn Tân thì gặp đối tác làm ăn, quán lớn quán nhỏ, có khi khi về nhà thì con phố đã buồn thiu vì mọi người đã đi ngủ. Cả hai cùng ngủ chung một phòng, trong căn phòng ấy có hai giấc mộng khác nhau.
  Có một ngày Tân về nhà sớm, không la cà quán xá, căn nhà đẹp đẻ của hai vợ chồng có giàn hoa hồng Pháp đang bung cánh nở, hương thơm nhờ ngọn gió thổi tỏa bay vào phòng. Tân tự dung muốn rủ vợ đi ăn. Lâu lắm rồi hai vợ chồng không đi ăn chung, hình như rất lâu. Anh bấm máy gọi điện, tiếng chuông reng lên dăm lượt nhưng chẳng có ai nghe. Sực nhớ ra rằng vợ mình vẫn thường ghé quán bar có cái tên rất trữ tình: “Mình có hẹn hò” nằm ở đường Trần Hưng Đạo, Tân muốn tạo cho vợ một niềm vui, anh lấy xe phóng thẳng tới quán “Mình có hẹn hò”. Nhưng cuộc sống có vô vàn điều mà í tai nghĩ ra được, giống như những nhà viết tiểu thuyết, nếu không trải qua dăm bận yêu thì làm sao viết cho người khác câu chuyện tình làm rung động trái tim họ. Tân cũng vậy, anh mở cánh cửa dày cộm để cách ly âm thanh, bên trong quán bả là âm thanh cuồng nhiệt, trên sân khấu cô DJ với cách ăn mặc hở cả phần eo và đôi giò gợi cảm, tung mái tóc dài uốn éo chỉnh nhạc. Nhưng anh không quan tâm cô gái ấy, anh chen trong đám đông, và anh thấy vợ mình cùng một thanh niên đang ghì chặt lấy nhau, như thể họ là đôi tình nhân thắm thiết. Một cái tát nẩy lửa vào gương mặt ấy, và một sự phản kháng cũng không kém khi Duyên lấy một ly rượu để sẵn trên bàn hắt vào mặc anh: “Anh về đi, anh mà cũng bày đặt ghen tuông”.
  Thành phố có một bãi biển rất đẹp, trong nhiều năm nay chính quyền đã chỉnh trang để biến thành một công viên với những thảm cỏ xanh và những lối đi viền hoa. Ở đó có một chiếc ghế đá, tại nơi này có lần Duyên và Tân cùng ngồi ngắm những con song biển, rồi nghịch tay khắc vào đó dòng chữ: “ Tân &Duyên- Mãi mãi”, mưa gió đã đi qua nhiều lần, nhưng dòng chữ vẫn còn ở đó, chưa phai. Và đêm nay, bỗng dung thành phố đổ mưa, cơn mưa vô tình nhưng giống như cơn mưa ly biệt sắp diễn ra vào ngày mai. Ngày mai hai người sẽ ra tòa, chấm dứt một cuộc tình chưa kịp chin. Phiên tòa ngày mai có những giọt nước mắt không? Hay là đêm nay những giọt mưa đã khóc giùm cho họ, cho những bước chân vội tìm đến nhau để rồi buông tay cũng rất dễ dàng.
Có những người chồng trên phố vẫn đang ở quán nhậu quên lối về, có những người vợ cứ ngỡ mình còn đơn lẻ, lại ham vui cũng quên lối về. Và rồi họ cũng quên lối về nhà. Họ cũng từng hứa sẽ trở lại Paris để kỷ niệm ngày cưới, nhưng Paris sẽ đợi mãi mỏi mòn, vì họ đã chia tay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ