03.03.2020

Ai đó đi qua những dang dở tình, những dang dở lòng người, những dang dở mơ ước cao xa, mới chợt nhận ra, mình chỉ ước được một lần quay về nhà, bên cha bên mẹ…
 Mong được làm một đứa trẻ, có vẻ nghe xa xôi. Ừ thì, cần chi nằm nôi, cần chi được ẵm bồng; chỉ cần mỗi sáng trễ nãi thức dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra vườn thấy nắng dọi xuống đám rau lang mẹ trồng hồi đầu xuân nay mơn mởn, nghe tiếng chim hót trên ngọn tre yên bình và nghe cả tiếng mẹ í ới nói chuyện với bà hàng xóm ở bên kia bờ rào. Ừ thì, cần chi được cha kiếm sơn hào, mẹ tìm sữa này quả nọ bảo rằng bồi bổ; chỉ cần được ăn một bữa cơm có canh rau mẹ hái sau vườn, mấy con cá cha đi làm đồng bắt được, cơm trắng nhà quê vụ nào vụ nấy thơm lừng, có mẹ có cha quây quần vui vẻ. Ừ thì, cần chi trốn mẹ trưa nắng chang chang đi cùng lũ trẻ trong xóm bắt cá, bắn chim, chơi trốn tìm; chỉ cần lót chiếu nằm dưới sàn nhà nghe cái nóng hầm hập lúc đứng bóng, nghe tiếng kẽo kẹt võng cha pha tiếng ngáy vui tai, thấy mẹ lúc nãy ăn vài chén cơm, giờ ngủ ngon là yên lòng ổn dạ.
 Vầy mới biết, thật ra thì, lớn rồi nên ước mơ giản đơn đến lạ, mà lại hóa xa xôi. Ước có thế thôi mà cứ lần lữa mãi chẳng thể nào thực hiện. Lúc bận chuyện công ty, lúc níu lòng đi với bạn bè đây đó, lúc lại trái gió trở trời nằm chòng queo trong phòng trọ ngày nghỉ chẳng thể về thăm quê… Đơn giản là thế, chỉ cần xách ba lô ra bến xe bến tàu thôi, ở hẳn nơi quê nhà dăm bữa nửa tháng cho thỏa ước mơ, mà mỗi lần trở về lại chạy đôn chạy đáo. Có lẽ, lớn rồi, nên cứ vội vàng ngơ ngáo trước những chuyện ngay tại phút giây ấy chẳng thể biết nó có quan trọng lắm chăng, cơ mà vẫn khăng khăng rằng mình cần đi, cần đến. Cứ dễ dãi hứa hẹn với chính lòng mình rằng, thôi thì, một chút bình yên kia ta để ngày mai, ngày kia… lúc nào chẳng được; quên mất rằng thời gian cũng đang vượt đèn vàng, đèn đỏ phóng nhanh.
 Lớn rồi, tự nhiên lại thấy mình mong manh trước những khát thèm bé nhỏ.
 Lớn rồi, tự nhiên cần một nhành cây, ngọn cỏ, một góc vườn, một tiếng chim mà chốn thành thị xa hoa cứ mãi kiếm tìm.
 Lớn rồi, tự nhiên lại mê lạ kỳ cái tiếng càm ràm của mẹ, tiếng thở dài của cha; thấy tiếng tàu xe cứ chát chúa xát vào lòng mình nỗi nhớ quê, nhớ nhà đến lạ!
 Lớn rồi, lạ ghê!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ