MƯỜI NĂM.....

Mười năm...

Con người hay nhắc về một quãng thời gian mười năm. Nhưng thật kỳ lạ, đó không phải là một cuộc đong đếm tiến trình thời gian, mà đôi khi chỉ là một ý niệm thảng hoặc chợt đến. Mười năm lướt đi trong cuộc đời, rất dài nhưng thật ngắn. Một quãng đời miên man có khi chỉ hồi tụ trong thoáng chốc giật mình.

Trịnh nhạc sĩ gói mười năm trong một sự thảng thốt: Mùa thu quá vội/Mười năm tắm gội/Giật mình ôi chiếc lá thu phai... Một thập niên là những nghìn ngày nhưng nhẹ như một gót chân ngang đường. Qua bên kia đường đã là mười năm, vạn vật đã đổi thay nhiều lắm, cảm trạng của con người cũng đã biến thiên đi nhiều lắm...

Mười năm xưa đứng bên bờ dậu/Đường xanh hoa muối bay rì rào/Có người, lòng như khăn mới thêu...
Mười năm sau áo bay đường chiều/Bàn chân trong phố xa lạ nhiều/Có người, lòng như nắng qua đèo...

Mười năm của nhân duyên, như một chớp lửa đêm dông, không đủ dài để nhẩn nha tận hưởng nhưng quá dài cho những trắc trở thác ghềnh. Thoáng chốc mà đã già đi, đã yếu mềm trước bão giông gió bụi. Đã tiếc nuối một quãng yêu thương chưa tròn vẹn lướt ngang trong đời hư ảo.

Thương em nước mắt tuôn trào/Mười năm yêu đó, như cơn mưa rào, như giấc chiêm bao...

Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng gói mười năm như một nhát dao cau ngọt sắc: Tình chưa yên vui bên sóng đời cuồng nộ/Chợt đêm chia phôi ngăn cách một đại dương...

Mười năm nhân duyên như một cơn mộng. Choàng tỉnh còn nắm tay nhau là phúc lành. Hạnh phúc đâu chỉ có riêng môi mắt, hạnh phúc còn là ký ức những lần đã cùng nhau đi qua đi qua bất trắc của thời gian, những lần đứt gãy của lòng mình.

Dù hợp tan duyên số xoay vần theo bánh xe thời gian, nhưng những hoài niệm ấy là tặng vật của riêng con người. Người dù muốn cũng không tránh được những đoạn khúc khuỷu mà thời gian giăng mắc, chỉ biết chắt chiu yêu thương mà đi tới, chỉ biết dành dụm vận may và yêu dấu ban sơ để nuôi nấng lòng mình.

Như Trầm nhạc sĩ đã viết: Nhiều đêm gian nan ta ngỡ mình sắp đuối/Nhưng em tình vẫn hát từ bến trời.... Hay Trần Quảng Nam viết rằng một dòng thư cũ là cả một trời yêu...

Mười năm, ngắn như những nghìn ngày nhưng lại dài như một niệm ý. Người cuốn xô trong đời, có những phút chốc giật mình để lâng lâng hay tiếc nuối, tìm về cội rễ nhân duyên, cũng là mến thương nhiều lắm...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ