Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

NOTE 102_ GỞI BÌNH AN

  Tôi dự định không viết gì nữa, nhưng làm gì cho hết thời gian trong quá trình máy bay delay. Tôi không biết, loay hoay với chiếc phone, những bản tình ca dang dở, rên rỉ thảm thiết. Những status trên các nền tảng mạng xã hội lắm tiêu cực với tình hình kinh tế ảm đạm. Cuối cùng, mấy tiếng đồng hồ còn lại, tôi sẽ làm gì??? Máy tính bật lên, và tôi bắt đầu viết. Thật ra, tôi chẳng biết viết gì, tôi có rất nhiều ước mơ, dự định… Tôi thích café, hay nói khác hơn là “ nghiện” nó. Vậy mà, tôi đã từ bỏ được, bởi vì sức khỏe, bởi vì trái tim. Cũng giống như, tôi từng yêu, từng đau & cứ ngỡ rằng không thể nào quên người. Vậy mà, cuối cùng, tôi cũng từ bỏ được café, tôi quên được người tôi từng nhớ. Lạ thay…Một ngày, Người khác lại đến mang cho tôi một ly Espresso vào ngày 06/03 năm ngoái. Lúc ấy, tôi chợt cười ngạo nghễ với chính mình, thực là nực cười Lúc này, tôi không dùng những chất kích thích “gây nghiện” cũng không tha thiết trong ánh nhìn của bất kỳ ai. Tôi thích trà &...

NOTE 101_ĐỪNG TIẾC

 NÀY EM, NGƯỜI KHÔNG ĐÁNG THÌ KHÔNG NÊN TIẾC! Đừng trách họ hờ hững, em nên có một chút giận mình, vì sao đau khổ đến thế mà vẫn chịu rời đi. Chờ họ một thời gian dài như vậy, em vẫn bơ vơ, em chẳng có cớ gì để đặt niềm tin vào con đường phía trước. Lãng phí một quãng đời như thế, chắc cũng đủ rồi. Đừng nghĩ mình cố thêm một chút có thể khiến cho người kia xoay chuyển. Người yêu thương người là lẽ tự nhiên, nếu họ xoay đầu nhưng lại không xuất phát từ việc yêu thương bằng bản năng, ấy có thể là nhất thời thương hại. Dẫu là ai lên tiếng trước, dẫu là ai hàn gắn trước, chắc hẳn những tổn thương vẫn như bóng mờ ở đó, cố lờ đi vẫn hiển nhiên tồn tại. Người ta có thể tha thứ được những lỗi lầm gây ra cho nhau, nhưng tổn thương sẽ không thể nào quên được. Và như vậy, có thể hạnh phúc sao? Và khi em xa họ cũng chẳng phải là hết yêu, đôi khi là vì cho mình có một lý do để kết thúc. Có thể xa người, em vẫn nhớ, có thể xa người, em vẫn buồn, nhưng ít ra ấy cũng là một lối đi khác. Em có muốn...

NOTE 100_ CHUYỆN CŨ

 Sau này, không còn chúng ta của năm 17 tuổi  Năm 17 tuổi, tôi ước gì mình không can dự vào đoạn tình cảm của người. Vì nó quá mộng mơ ư?? Hay vì nó quá đỗi màu hồng?? Thật ra khúc đoạn tình cảm ở cái độ thiếu thời ấy lại là những khúc đoạn xúc cảm chân thành nhất mà tuổi trẻ này tôi có được, chỉ là..không thể thành toàn. Nói như thế không phải là căm hận hay sau này sẽ không còn chân thành nữa, mà là tâm hồn con người ta khi đi qua thời gian, đi qua những chia lìa, đổ vỡ, họ sẽ dần được mài dũa và tôi luyện bởi cái guồng quay cuộc sống ở thực tại, họ chọn cho mình một lối sống chỉnh chu hơn, một tình yêu bớt bị lụy đi, và rồi đãi ngộ cho bản thân mình một kết cục đẹp đẽ thay cho một bữa tiệc đời thịnh soạn ngập tràn trong lời hứa, tuyệt vọng. Năm tháng đó có một người rời đi, để lại giấc mơ không được trọn vẹn cho một người vun đắp, những tội lỗi và nỗi đau thống khổ cứ thế ưu ái khắc ghi lên trên bề mặt của từng nếp nhăn, khô cằn một tâm hồn mục ruỗng. Sau này, dù cho những ...

NOTE 99_NIỀM RIÊNG

 Anh đi và rồi bỏ lại sự chơi vơi vô định đến đáng sợ.. Nhiều lần tự hỏi có nơi nào đủ bình yên để chứa chấp lấy tấm thân em vào những lúc mệt mỏi.  Mùa nào đủ yêu thương để tạm gác lại những nỗi nhớ đong đầy. Phải chăng chỉ khi cô đơn bủa vây kín tâm hồn em chằn chịt, vết thương chồng lên vết thương rỉ máu làm tim em đau rát. Thì lúc đó em mới chịu tìm về sâu thẳm nơi lồng ngực mình, tìm về một chút bình yên tĩnh lặng đến vô hồn. Nơi chúng mình dừng chân! Em vội quẹt ngang giọt nước mắt lưng chừng vẫn còn đang ngấn mi, dòng mascara cũng đã nhòe đi đôi chút.  Mình rời nhau từ khi nào vậy anh?  Em chẳng nhớ nỗi lí do vì sao thuở ấy mình rời nhau, phải chăng vì em quá trẻ con không hiểu nổi tính anh và chẳng thể bên cạnh anh san sẻ những lần mệt mỏi. Hay vì cái tôi của chúng ta quá cao mà chẳng ai chịu chùn mình xuống để vỗ về cái cảm xúc ngang ngược lúc đó.  Em không tiếc nuối ngày ấy mình bỏ rơi nhau, em chỉ tiếc những khoảnh khắc đẹp của ngày đó giờ đây chỉ còn...

NOTE 98_CHỐN CŨ

 Tôi là vị khách vắng.                                  Đến quán cà phê quen.                                  Không gặp em ở đó.                                    Ngồi im dưới ánh đèn.     Hôm nay thành phố lạnh.                          Dội từng cơn mưa rào.                              Trong chiều qua rất vội.                            Những lối đời lao xao.                                     ...

NOTE 97_LẶNG THINH THƯƠNG

 Có một người bước ngang qua đời tôi Và gửi lại những lời thương tha thiết Cùng tôi dệt một giấc mơ đẹp tuyệt Khiến tim tôi khắc đậm một bóng hình. Chỉ vậy thôi ... hai đứa đều lặng thinh Rồi chôn chặt nhớ thương vào vô tận Lặng thinh yêu ... không có hờn có giận  Lặng thinh tình ... mà cũng đủ an nhiên. Cảm ơn người mang đến phút thần tiên Dẫu cả đời không đồng hành sánh bước Tôi mãi thương dù chẳng bên nhau được Vẫn mỉm cười với một đoạn duyên sâu. Năm tháng sau dù biết chẳng có nhau Luôn cầu nguyện người bình an hạnh phúc  Kỷ niệm đẹp vẹn nguyên trong lồng ngực Đời dịu dàng ... khi nhớ về người thương. Cảm ơn đời ... se sợi tình vấn vương Mang người đến gieo vào tim mật ngọt Thương nhau lắm, đến ngây khờ. dại dột ! Vẫn giấu người mãi mãi trong... lặng thinh!

NOTE 96_NGÀY NẮNG MỚI.06

 Sài Gòn cuối hạ và Capuchino không đường! - Alo, anh nghe! - Anh đang làm gì đấy?? - Anh vừa đi làm về, có chuyện gì không em?? - Bộ phải có chuyện gì mới được gọi cho anh hả?? - À không, em nói tiếp đi! - Anh biết hôm nay là ngày gì không?? - Hôm nay là ngày đầu tuần, có vậy cũng hỏi! - Không, hôm nay là kỉ niệm ngày đầu tiên mình quen nhau ấy, anh không nhớ gì hết trơn. - Ờ ha, cơ mà anh não cá vàng, có bao giờ nhớ được gì đâu, nhớ được mặt em là quá sức lắm rồi, haizzz! - Đấm cho phát.. - Thôi không trêu nữa, thế em thích quà gì, anh tặng?? - Thôi không cần đâu, tốn kém lắm! - Thế ăn gì không, anh đưa đi.. - Không nốt.. - Vậy chứ muốn gì đây, hửm?? - Mình đi dạo phố anh nha! - Vừa đi hôm qua còn gì?? - Ờ thì hôm nay khác, hôm nay là ngày đặc biệt mà! - Ukm, tuỳ em, thay đồ đi tẹo nữa anh sang đón, bye! Vẫn cung đường cũ, vẫn khuôn viên vắng bóng người lã lướt, em ngồi sau yên xe cứ luyên thuyên mãi bài hát không thuộc lời, vòng tay siết chặt đến khó thở, đầu tựa vào vai bình yê...

NOTE 95_NGÀY NẮNG MỚI_05

Hình ảnh
 Không biết bắt đầu từ đâu, từ bao giờ em đã quen với cuộc sống một mình thứ vốn dĩ ngày xưa em vô cùng sợ, từ khi nào mà em trở nên mạnh mẽ một cách lạ thường, em cũng không biết nữa bóng đêm và cơn mưa ngoài hiên đã là tri kỷ bên em suốt những tháng ngày chông chênh này.  Dù chưa thể đi qua được những ngày mưa, chưa qua được con dốc nơi lưng chừng cuộc đời, nhưng vết thương trong em đã tạm không còn rỉ máu, nỗi đau ngày nào đã không còn quặn thắt như thưở trước. Em đã tạm bình yên sau quá nhiều sóng gió… Mùa đông này em không còn tỉ tê vì quá lạnh và cô đơn nữa, không phải vì em đã tìm được cho mình một điểm tựa một nơi trú đông nào đó mà chính là em đã quen dần với cảm giác cô đơn, quen với cái rét chân trời lạ rồi đó anh à.  Chỉ là ngang qua kỷ niệm xưa, phút chốc em cảm thấy chạnh lòng, thấy nhớ những hàng cây trơ lá trải dài hai ven đường, nhớ ngôi nhà nhỏ nơi lưng chừng đồi núi, nhớ buổi sớm mai sương cùng nắng tinh nghịch trên những bụi cỏ dại, và nhớ anh lắm, nhớ...

NOTE 93_NGÀY NẮNG MỚI_04

  ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ... Tặng cho những người đàn bà không còn mênh mang Ta yêu em người đàn bà đã đi qua giông bão cuộc đời Ngoài ba mươi em có nhiều hơn những người con gái có Chẳng nhẹ dạ, cả tin, non nớt làm cô gái nhỏ Dựa dẫm vaò ta ao ước chuyện lâu bền Nuốt đủ khổ đau nên lòng vơi bớt niềm tin Trái tim khó mủi lòng trước những hão huyền thằng đàn ông ưa nói Chỉ âm thầm lắng nghe và lặng thinh chờ đợi Buột miệng thương nhưng ngăn yêu nhớ biết cầm chừng Đã vò nát tuổi thanh xuân với biết bao người dưng Như ngọn nến từng cháy kiệt cùng cho son trẻ Ngày gặp ta đến phút chạm môi em cũng mạnh mẽ Hoang mang run lên ta thấy thương em đến độ đau lòng! Biết nói gì với người đàn bà đã chạm sóng trên sông Mắt nhuốm biệt ly nhiều rồi nên ta nào dám làm gì cho em khóc Sợ dòng em mang theo vốn mênh mông cô độc Sợ rồi. .. Ta lại làm em khổ! Đã gan lỳ qúa nhiều nên chẳng thể cho phép lòng yếu mềm Như rừng cây đã một lần cháy rụi Nhưng vì vốn dĩ đàn bà đa đoan nên em đơm hoa em ươm chồi mới Khát thè...

NOTE 92_NGÀY NẮNG MỚI.03

 Cô ấy mặc trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, đôi mắt ngập tràn tình yêu, đứng dưới ánh đèn lấp lánh nơi hội trường nhận lời chúc phúc từ mọi người. Cảnh tượng ấy rất giống với hình ảnh anh đã từng tự tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, chỉ tiếc là người đi bên cạnh cô ấy không phải anh. Em có tưởng tượng được không? Khi anh nhìn đôi mắt cong lên vì vui sướng, đôi môi nở nụ cười chẳng che giấu nổi niềm hạnh phúc của cô ấy, anh đã thật sự đã tưởng rằng mình vừa hái được ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm để đặt vào tay cô ấy. Cô gái của anh, không, từng là của anh. Một cô gái hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Cô ấy đã dạy anh trở thành một chàng trai tốt, giúp cho phần hồn anh trở nên hoàn thiện hơn, biết cách yêu thương, biết cách lắng nghe, biết cách chăm sóc người bên cạnh. Thật tuyệt vời vì anh đã gặp một người như thế trong đời, anh luôn nghĩ vậy. Dù cho chỉ đi với nhau một đoạn đường nhưng cũng đã quá đủ để trân quý rồi. Anh có tiế...

NOTE 91_NGÀY NẮNG MỚI_02

 Ngày nắng mới có nghĩa là ngày không mưa, ngày thức dậy bởi những chiếc loa phường, tiếng gà tục tác quanh sân. Rất đỗi bình yên, đâu như phố, ầm ầm xe cộ,  người người vội vã lướt qua nhau.  Ngày mới, mở toang cánh cửa đầy nắng ùa vào nhà. Nắng rất thơm, quê có nhiều mùi hương đáng nhớ, đến cọng cỏ, ngọn gió, mùi cây hành, lá quế cũng ngọt ngào. Và tháng 11 cũng dần trôi về những ngày cuối cùng. Tháng 11 ơi, gửi giùm ta... Một chút nhớ... Một chút thương Một chút yêu đông đầy nơi sâu thẩm. Tháng 11 chiều vàng những hàng cây, ngọn gió vô tình trên vai em lướt nhẹ. Mùa thu đã sắp xa lìa, tạm biệt nhé những chiều ngẩn ngơ trên phố, bồi hồi một chút nắng mơn man. Em dạo bước tung tăng, vui buồn ùa về tràn phố nhỏ, mùa đông… đã thật gần. Tháng 11, lần đầu em cảm nhận hết được vị ngọt ngào và sâu lắng của tình yêu, dù có cách xa như thế nào, nhưng yêu thương vẫn còn vẹn nguyên đó. Những ngày em ngồi nghe tiếng mưa rơi theo từng phím dương cầm, thấy yêu thương đo...

NOTE 90_NGÀY NẮNG MỚI

Hình ảnh
 1. VỀ ĂN CƠM.  Một ngày, đang ngồi xe từ công ty trở về nhà, nhận được tin nhắn từ anh: " Đi làm về ghé nhà ăn cơm với anh". Với mình, bữa cơm gia đình rất là quan trọng, là nơi giữ gìn yêu thương, gắn kết & chia sẻ. Mình nhớ mãi bữa cơm gia đình khi ấy khi còn có ba, má cùng các anh chị em, bữa cơm đơn giản như vét sạch nồi, đầy tiếng cười. Mình rất thương anh, anh là người luôn ủng hộ mọi quyết định của mình, chỉ cần mình làm gì mình thích là được. Rồi có sai, đúng, anh cũng không bao giờ trách cứ mình, vì anh biết có nói gì cũng không thay đổi, và mình phải tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình. Đúng hay sai là bài học, là kinh nghiệm. Cuộc đời sẽ dạy cho chúng ta bài học khi thất bại, khi vấp ngã.  Anh với chị không ly hôn nhưng không sống cùng nhau. Thi thoảng chị ghé qua xem anh cần gì, dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng rồi chị về cuộc sống của chị, anh có lối riêng của mình. Không ai tiếp nối thêm một cuộc tình nào khác, chồng chành những lối riêng ngh...

NOTE 89_ SHE

 Cô ấy hay cười nhưng rất đỗi cô đơn Hay giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt Thanh xuân đi qua,  chẳng biết tự bao giờ đánh mất Một tiếng cười giòn tan khắp tuổi hồn nhiên. Có những điều  cô ấy chẳng thể quên Một nụ cười hiền khó mà che giông bão Một ánh mắt trong chẳng giấu đi gượng gạo Một cuộc tình khờ khạo nhen nhóm những lằn đau. Bao lâu nhỉ ? Có lẽ đã rất lâu Cô ấy chưa từng cười bằng niềm vui chân thật Và bỗng sợ hãi những lời ngọt mật Quá khứ là điều rất khó đi qua...  Bao nhiêu nắng  để bung một nhành hoa ? Bao nhiêu niềm tin để nét cười đủ thắm ? Bao nhiêu chông gai để trở nên thầm lặng ? Và sẽ còn bao đêm trắng mênh mang ... Cô ấy vẫn cười,  cười trong nỗi đa đoan Khi giọt nắng vàng đã chẳng như chính nó .. Khi nắm lại bàn tay và quyết tâm từ bỏ Dường như cô đánh mất chính mình rồi ! Mong sao .. Mong sao giữa tất bật cuộc đời Có thể thêm một lần cười hạnh phúc Mong sao giữa những bộn bề thoáng chốc Có một góc bình yên ghé qua thăm. Và mong sao, n...

NOTE 86_TẶNG NGƯỜI

Hình ảnh
  “Nếu như hoa biết chiều nay rụng, Âu cũng vui mà nở sáng nay”. (1) Cách chúng ta nghĩ, cách chúng ta nhìn, có thể sẽ mang đến cho chúng ta thật nhiều sức mạnh, hoặc sẽ lấy đi tất cả sức mạnh chúng ta đang có trong tay. Một người nhìn thấy được vạt hoa d ại vừa bị mưa gió quật ngã hôm qua, sáng nay đã dìu nhau đứng dậy rồi bình thản nở rộ, chẳng quan tâm đến việc ngày mai chúng sẽ úa tàn, kẻ đó nhất định sẽ tìm thấy đủ dũng khí để giữ được nụ cười cho mình trước những biến cố trong cuộc sống, không thứ gì có thể lấy đi được nụ cười của họ nữa. Không ai có thể đạt được một kết quả tích cực nếu không tin tưởng vào nó. Đôi mắt chỉ nhìn thấy vẻ đẹp cuộc sống khi trong tim có đầy tình thương. Đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy được sự mạnh mẽ của một bông hoa nhỏ vừa nở khi trong lòng đã đầy can đảm. Phải có ở bên trong mới có thể nhìn thấy được một điều tương tự ở bên ngoài. Tâm yên thì cảnh vui, tâm sầu thì cảnh úa. Cách chúng ta nhìn cuộc sống là được mở rộng ra từ cách chúng ta nhìn vào ...

NOTE 85_NHỮNG NGÀY NẰM VIỆN

Hình ảnh
  Hồi đó về Nha Trang làm việc, có những ngày trời mưa giông gió, chịu không nổi sự khắc nghiệt của thời tiết, mình ngã bệnh liên miên đến mấy ngày. Miệng nhạt đắng, cơ thể rã rời cũng một mình ráng gượng dậy nấu một bát cháo hút rồi uống thuốc... Bây giờ, ở Sài Gòn cũng thế. Vui buồn, bệnh đau gì cũng phải một mình đối diện. Vì biết nương tựa vào đâu. Con đường mình đã chọn, đã đi thì phải đi đến cùng không hối tiếc. Thực sự rất cô đơn. Đơn độc trùng trùng, nhưng mình nghĩ đến thà thế còn hơn có một người bên cạnh mà gây lắm phiền muộn, dù đó là một tri kỷ, tri giao. Cô đơn là cái cảm giác mà con người sẽ phải chấp nhận nhiều nhất trong cuộc sống, dù muốn hay không đa số thời gian chúng ta sống sẽ chỉ có một mình mà thôi. Mình từng nghĩ mình rất mạnh mẽ. Ai cũng có một khoảng thời gian tự nghĩ thế đúng không? Có thể thay đổi mọi thứ với sự nỗ lực cố gắng của mình. Có thể, một mình đối diện với tất cả. Không cần ai bên cạnh cũng đủ vững vàng bước đi, và rất nhiều năm mưu sinh ở Sài...

NOTE 84_ THƯƠNG MỘT NGƯỜI ĐỪNG ĐỂ HỌ PHẢI THANH MINH

 Có những người mình rất muốn quan tâm Rất muốn hỏi han dạo này có ổn? Mình cũng biết lòng họ bao bề bộn Chỉ có điều họ chẳng thể nói ra. Có những người thương chỉ để cách xa Rồi cầu chúc cho nhau qua giông bão Bởi đứng trước dòng xoay điên đảo Của cuộc đời chẳng biết sẽ ra sao. Mình chạnh buồn thương dáng họ gầy hao Thương cả những nỗi lòng buồn thăm thẳm Muốn chạm tay vào những điều xa lắm Lại sợ vô tình khiến họ thêm đau. Thôi đành rằng lặng lẽ đứng xa nhau Lặng lẽ dõi theo bằng ánh nhìn thấu hiểu Lặng lẽ cảm thông bằng trái tim mềm yếu Ngay cả khi ai đó lỡ vô tình.  Thương một người đừng để họ phải thanh minh Đừng để họ phải nhọc lòng suy nghĩ Mình cả tin trong tận cùng mộng mị Bằng trái tim tha thiết chân thành. Mong sóng gió nào rồi cũng qua nhanh.  THƯƠNG MỘT NGƯỜI ĐỪNG ĐỂ HỌ PHẢI THANH MINH

NOTE 83_ THƯƠNG NHỮNG NGÀY BUỒN

  Tháng 10 đến, những ngày đầu tháng 10 mang đến cho mình lắm chuyện không vui.  Vừa lễ đại tường của nội xong thì cô mất, rồi mình gặp chuyện thị phi không đáng có. Tuy nhiên, mình mỉm cười, nhạt đắng nơi môi. Riết rồi mình không còn cười nổi, mình muốn an nhiên thật khó... Chọn lối nào đi cũng gập ghềnh, chẳng có lối nào êm đềm được. Những đêm tối tăm nhất mới có thể cho chúng ta những buổi bình minh rực rỡ nhất. Cuộc đời không phải ngày nào nắng cũng đẹp, có những ngày mưa dầm ủ ê .... Đường đi không phải lúc nào cũng bằng phẳng, thuận tiện, cũng có lúc đồi dốc quanh co .... Mối quan hệ giữa người với người không phải lúc nào cũng tốt đẹp, cũng có những lúc thác ghềnh, vực sâu .... Nhưng sau tất cả phải hiểu: Những gì dễ dàng có được thường không đáng trân trọng và nhanh hư mất, đôi khi có những khó khăn mới hiểu được sức mình, có những lúc nóng giận mới nói lời thật lòng, có những lúc không đồng quan điểm, không hợp gây tranh luận dữ dội mới tìm ra giải pháp .... Chứ không...

NOTE 82_THÁNG 10 & TÔI

Hình ảnh
  Tháng 10 & tôi,  Mình sẽ viết gì nhỉ? Bỏ bê 1 tháng 9 trong quay cuồng công việc & những chuyến đi dài. Loay hoay, xoay qua trở lại thì tháng 9 chỉ còn lại ngày cuối cùng hôm nay.  Sài Gòn mưa mãi, buồn nhớ thương quê mình, nhớ mùi quê, thương tất cả, muốn tìm về nơi chữa lành. Đó là nơi bình yên & yêu thương. Thật ra ở phố có những ngày rất buồn,  cô đơn nhất là khi trời mưa, người ta chờ một chiếc ô, còn mình lại đứng nép vào mái hiên lặng lẽ chờ mưa tạnh. Không ai đưa mình qua ngày giông bão. Che cho mình qua những cơn mưa rào. Chỉ mình mình dưới góc phố ồn ào, đôi vai gầy chẳng biết dựa vào ai. Mùa mưa đã về, nhưng còn người, bao giờ mới tới…? Rồi tháng 9 vèo qua rất nhanh, đến mức không kịp nhìn lại 4 tuần trôi qua mình làm được gì ra trò ra trống không? Và tháng 10 ngấp nghé mang hơi lạnh tràn về bởi những cơn lũ, gió lốc & bão giông. Vẫn biết quy luật tuần hoàn của tạo hóa, hết Thu thì đến Đông. Hết ngày sẽ đêm,   Thá...

NOTE 81_27.08.2022_MY BIRTHDAY

 Ngày đặc biệt,  Nắng mang màu nhớ rong chơi chốn nào vậy? Sao nắng không về để mưa hoài thương nhớ lối xưa.  Mình nghĩ rời Sài Gòn để trốn mưa, ai ngờ va vào những cơn mưa bất chợt ở chốn này vào dịp đặc biệt. Mình đang nghĩ, ngày này, mấy chục năm trước má sinh mình ra chắc cực khổ lắm. Ba kể khi ấy mưa giông bão bùng. Giờ ba không còn nữa, má thì vẫn ở một mình. Còn mình mãi lang thang nơi phố. Cuộc sống bộn bề, dòng người hối hả ngược xuôi, mãi miết chạy theo chữ cơm - áo - gạo - tiền, có mỏi mệt, có gục ngã cũng chẳng dám nữa lời oán than. Cũng bởi con đường này là do mình chọn, khó khăn như thế nào đi nữa mình vẫn cố bám lấy nó chẳng buông. Đôi tay đi qua những năm tháng thăng trầm cũng xấu xí đi nhiều, vết chai sần hiện một rõ hơn ở mỗi bàn tay. Đôi chân cũng chẳng thua kém gì bởi những vết sẹo còn đó. Chỉ có điều nó vững hơn khi ta còn chập chừng bước vào xã hội này. Phải dùng từ ngữ nào để nói trọn vẹn những nỗi đau mà mình đã gánh? Hay dùng hai từ "cảm ơn" th...