NOTE 100_ CHUYỆN CŨ
Sau này, không còn chúng ta của năm 17 tuổi
Năm 17 tuổi, tôi ước gì mình không can dự vào đoạn tình cảm của người. Vì nó quá mộng mơ ư?? Hay vì nó quá đỗi màu hồng??
Thật ra khúc đoạn tình cảm ở cái độ thiếu thời ấy lại là những khúc đoạn xúc cảm chân thành nhất mà tuổi trẻ này tôi có được, chỉ là..không thể thành toàn.
Nói như thế không phải là căm hận hay sau này sẽ không còn chân thành nữa, mà là tâm hồn con người ta khi đi qua thời gian, đi qua những chia lìa, đổ vỡ, họ sẽ dần được mài dũa và tôi luyện bởi cái guồng quay cuộc sống ở thực tại, họ chọn cho mình một lối sống chỉnh chu hơn, một tình yêu bớt bị lụy đi, và rồi đãi ngộ cho bản thân mình một kết cục đẹp đẽ thay cho một bữa tiệc đời thịnh soạn ngập tràn trong lời hứa, tuyệt vọng.
Năm tháng đó có một người rời đi, để lại giấc mơ không được trọn vẹn cho một người vun đắp, những tội lỗi và nỗi đau thống khổ cứ thế ưu ái khắc ghi lên trên bề mặt của từng nếp nhăn, khô cằn một tâm hồn mục ruỗng.
Sau này, dù cho những kim chỉ thời gian có nhấc qua thêm bao nhiêu thăng trầm đi chăng nữa, thì những chấp niệm cũng chỉ hiện diện lên sự cũ kỹ và xẫm màu cho một sự lãng quên không niềm nhớ.
Tuổi trẻ, ngạo mạng, đánh cược để rồi ta hiểu..
Hoá ra bỏ lỡ không nhất thiết rằng phải minh chứng cho những khuất mắt không thể tương đồng, mà còn là sự lạc nhịp giữa hai trái tim lạnh lẽo đang dần quên mất đi vị trí của nhau trong một cuộc tình.
Đời này, mộng mị, khờ dại để rồi ta thấu..
Hoá ra, nỗi đau không hề biết nói, và niềm vui cũng không hề biết cười, bởi có những nỗi đau cứ khẽ khàng vùi mình trong thầm lặng và có những niềm vui lại không thôi ướt nhòe hai bờ mi mắt..ngân sầu, ngấn lệ.
Cho đến bây giờ đây khi đã đứng bên bờ ngăn cách giữa quá khứ và thực tại, tôi chỉ thầm mỉm cười cho những cánh bồ công anh ngày ấy, dù đã bị tình yêu khướt từ nhưng đâu đó giữa lằn ranh giới mỏng manh vẫn còn dang díu một chút nỗi lòng mà chẳng hề cự tuyệt.
Ta thầm cảm ơn..
Cảm ơn vì chuyến xe thanh xuân năm ấy đã nguyện ý trung chuyển cho những mảng kí ức của đôi ta đi về một cõi vĩnh hằng, dẫu là hạnh phúc hay sầu bi, chí ít nó đã mang lên thân mình một cái tên số phận ở trên cõi đời tạm bợ này.
Cảm ơn..
Vì tất cả..!!
" Em à! Hoàng hôn buông rồi, đưa tay anh nắm một lần nữa rồi thôi. "
Nhận xét