NOTE 81_27.08.2022_MY BIRTHDAY
Ngày đặc biệt,
Nắng mang màu nhớ rong chơi chốn nào vậy? Sao nắng không về để mưa hoài thương nhớ lối xưa.
Mình nghĩ rời Sài Gòn để trốn mưa, ai ngờ va vào những cơn mưa bất chợt ở chốn này vào dịp đặc biệt. Mình đang nghĩ, ngày này, mấy chục năm trước má sinh mình ra chắc cực khổ lắm. Ba kể khi ấy mưa giông bão bùng. Giờ ba không còn nữa, má thì vẫn ở một mình. Còn mình mãi lang thang nơi phố.
Cuộc sống bộn bề, dòng người hối hả ngược xuôi, mãi miết chạy theo chữ cơm - áo - gạo - tiền, có mỏi mệt, có gục ngã cũng chẳng dám nữa lời oán than. Cũng bởi con đường này là do mình chọn, khó khăn như thế nào đi nữa mình vẫn cố bám lấy nó chẳng buông.
Đôi tay đi qua những năm tháng thăng trầm cũng xấu xí đi nhiều, vết chai sần hiện một rõ hơn ở mỗi bàn tay. Đôi chân cũng chẳng thua kém gì bởi những vết sẹo còn đó. Chỉ có điều nó vững hơn khi ta còn chập chừng bước vào xã hội này.
Phải dùng từ ngữ nào để nói trọn vẹn những nỗi đau mà mình đã gánh? Hay dùng hai từ "cảm ơn" thay cho tất cả. Cũng đúng thôi, cảm ơn đời đã ưu ái ban cho mình nhiều đó những vất ngã để mình biết tự mình đứng lên. Cảm ơn đời đã ưu ái để cho mình gặp nhiều người để mình nhận ra lòng người là thứ đáng - bỏ - đi ở cái xã hội này.
Đôi khi ngồi ngẫm nghĩ lại những gì mình đi qua, cũng chỉ biết mỉm cười tự khâm phục chính mình, bởi có những chuyện cứ nghĩ sẽ rất khó vậy mà mình vượt qua nó theo cách chẳng thể ngờ tới được.
Ngày đặc biệt, riêng mình những niềm vui, riêng mình có những nụ cười. Mọi bận cũng nến, bánh, hoa, tiệc tùng nhưng càng lớn mình thích hướng về nội tâm hơn. Làm những gì mình thích, mình vui. Ngày này, chị chủ nhà bảo có người tặng hoa, chị ấy nhận xong chụp gởi mình một tấm hình. Bó tay không đề tặng, lời chúc nào. Chỉ vọn vẹn lời bình an cho mình. Dù thế nào cũng cảm ơn ai đó tặng mình cho ngày đặc biệt hôm nay.
Mình nhận được rất nhiều lời chúc trên các trang mạng xã hội. Tin nhắn của một người mình muốn nhận nhất lại không tới. Mình cười thầm, may mà nó không đến, liệu nó đến tâm mình có còn xôn xao hay không?
Ai cũng bảo mình là đứa hạnh phúc nhất, tự do đúng nghĩa & như mong muốn của chính mình. Ngược lại, lời mình hỏi mọi người, lẽ nào mọi người hiểu được suy nghĩ mình để biết rằng mình là người hạnh phúc. Ở đâu đó có những phút giây chạnh lòng, có những lúc thâm thía khi một mình rồi cười nhẹ đi qua những tháng ngày như thế.
Chiều rồi cũng đi qua dù là bão giông hay nắng. Mình cũng thế, dù tháng ngày có ra sao thì mình cũng bước qua được. Nắng ngày mới sẽ khác, chỉ cần mình bình lặng sau bão giông. Sống đừng dối lòng khi đớn đau, đừng gọi tối, gọi đêm để đau lòng nhau. Mọi khoảng khắc đã qua, sẽ tới đều là những trải nghiệm chính mình lựa chọn.
Ngày đặc biệt hôm nay, không có nến, có hoa ở nơi mình đang hiện hữu. Nhưng có nụ cười & ánh mắt dành cho nhau dịu dàng, có vòng tay ôm ấp áp của trái tim đau đi qua những tháng ngày lặng lẽ.
Nắng ấm sẽ lên cho ngày mới, bình minh vẫy gọi cho trái tim mình say. Mình không sợ lạc lối, mình chỉ sợ tim mình chai sạn không còn rung động trước bất kì điều gì. Sợ mình tự ôm ấp chính mình, bởi bàn tay nào chạm vào cũng vô tri.
Hãy để đời mình cuốn
nơi chiều gió
Hãy để vầng trăng sáng trên niềm đau
Hãy để lòng ta có đau thật ko
Đừng khi gian dối trong niềm nhớ
Đừng như lầm lỡ đêm và tối
Đừng hẹn hò khi nắng phai rồi.
Mừng ngày tiếp nối của
mình, mừng ngày đặc biệt hôm nay. Cảm ơn tất cả ân tình mà mọi người gởi đến
lời chúc.
Mình lại nợ những ân tình một kiếp đa đoạn chốn này. Mặc kệ, mọi thứ & mình chọn bình yên. Có tuổi rồi, mình chọn bình yên.
Ngày đặc biệt
27.08.2022
Nắng mang màu nhớ rong chơi chốn nào vậy? Sao nắng không về để mưa hoài thương nhớ lối xưa.
Mình nghĩ rời Sài Gòn để trốn mưa, ai ngờ va vào những cơn mưa bất chợt ở chốn này vào dịp đặc biệt. Mình đang nghĩ, ngày này, mấy chục năm trước má sinh mình ra chắc cực khổ lắm. Ba kể khi ấy mưa giông bão bùng. Giờ ba không còn nữa, má thì vẫn ở một mình. Còn mình mãi lang thang nơi phố.
Cuộc sống bộn bề, dòng người hối hả ngược xuôi, mãi miết chạy theo chữ cơm - áo - gạo - tiền, có mỏi mệt, có gục ngã cũng chẳng dám nữa lời oán than. Cũng bởi con đường này là do mình chọn, khó khăn như thế nào đi nữa mình vẫn cố bám lấy nó chẳng buông.
Đôi tay đi qua những năm tháng thăng trầm cũng xấu xí đi nhiều, vết chai sần hiện một rõ hơn ở mỗi bàn tay. Đôi chân cũng chẳng thua kém gì bởi những vết sẹo còn đó. Chỉ có điều nó vững hơn khi ta còn chập chừng bước vào xã hội này.
Phải dùng từ ngữ nào để nói trọn vẹn những nỗi đau mà mình đã gánh? Hay dùng hai từ "cảm ơn" thay cho tất cả. Cũng đúng thôi, cảm ơn đời đã ưu ái ban cho mình nhiều đó những vất ngã để mình biết tự mình đứng lên. Cảm ơn đời đã ưu ái để cho mình gặp nhiều người để mình nhận ra lòng người là thứ đáng - bỏ - đi ở cái xã hội này.
Đôi khi ngồi ngẫm nghĩ lại những gì mình đi qua, cũng chỉ biết mỉm cười tự khâm phục chính mình, bởi có những chuyện cứ nghĩ sẽ rất khó vậy mà mình vượt qua nó theo cách chẳng thể ngờ tới được.
Ngày đặc biệt, riêng mình những niềm vui, riêng mình có những nụ cười. Mọi bận cũng nến, bánh, hoa, tiệc tùng nhưng càng lớn mình thích hướng về nội tâm hơn. Làm những gì mình thích, mình vui. Ngày này, chị chủ nhà bảo có người tặng hoa, chị ấy nhận xong chụp gởi mình một tấm hình. Bó tay không đề tặng, lời chúc nào. Chỉ vọn vẹn lời bình an cho mình. Dù thế nào cũng cảm ơn ai đó tặng mình cho ngày đặc biệt hôm nay.
Mình nhận được rất nhiều lời chúc trên các trang mạng xã hội. Tin nhắn của một người mình muốn nhận nhất lại không tới. Mình cười thầm, may mà nó không đến, liệu nó đến tâm mình có còn xôn xao hay không?
Ai cũng bảo mình là đứa hạnh phúc nhất, tự do đúng nghĩa & như mong muốn của chính mình. Ngược lại, lời mình hỏi mọi người, lẽ nào mọi người hiểu được suy nghĩ mình để biết rằng mình là người hạnh phúc. Ở đâu đó có những phút giây chạnh lòng, có những lúc thâm thía khi một mình rồi cười nhẹ đi qua những tháng ngày như thế.
Chiều rồi cũng đi qua dù là bão giông hay nắng. Mình cũng thế, dù tháng ngày có ra sao thì mình cũng bước qua được. Nắng ngày mới sẽ khác, chỉ cần mình bình lặng sau bão giông. Sống đừng dối lòng khi đớn đau, đừng gọi tối, gọi đêm để đau lòng nhau. Mọi khoảng khắc đã qua, sẽ tới đều là những trải nghiệm chính mình lựa chọn.
Ngày đặc biệt hôm nay, không có nến, có hoa ở nơi mình đang hiện hữu. Nhưng có nụ cười & ánh mắt dành cho nhau dịu dàng, có vòng tay ôm ấp áp của trái tim đau đi qua những tháng ngày lặng lẽ.
Nắng ấm sẽ lên cho ngày mới, bình minh vẫy gọi cho trái tim mình say. Mình không sợ lạc lối, mình chỉ sợ tim mình chai sạn không còn rung động trước bất kì điều gì. Sợ mình tự ôm ấp chính mình, bởi bàn tay nào chạm vào cũng vô tri.
Hãy để vầng trăng sáng trên niềm đau
Hãy để lòng ta có đau thật ko
Đừng khi gian dối trong niềm nhớ
Đừng như lầm lỡ đêm và tối
Đừng hẹn hò khi nắng phai rồi.
Mình lại nợ những ân tình một kiếp đa đoạn chốn này. Mặc kệ, mọi thứ & mình chọn bình yên. Có tuổi rồi, mình chọn bình yên.
27.08.2022
Nhận xét