SÀI GÒN_04.04.2020
"Ngày nào còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau?"
Sáng nay, ngồi bên hiên nhà nghe bài hát Diễm Xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ... chợt thấy lòng mình mềm lại trước cuộc đời khó lường và vô thường.
Không biết có còn ai giống như mình, ngồi ngóng những chuyến mưa qua trên phố hay đứng dưới hàng cây long não đợi một bước chân về, thấp thoáng áo dài bay?
Hay chăng cuộc sống hiện đại với quá nhiều thứ phải đạt bằng được đã bức người ta lao nhanh tới trước. Rồi một mai trong cơn đau vùi chợt nghiệm ra : Mục đích cuối cùng của đời mình là sự bình an trong tâm hồn, là hơi ấm của người thương bên cạnh ... Nhưng làm sao có được, khi tháng ngày qua lòng mình đã bị cày nát bởi cơn bão tham đắm và sân si. Những thói quen, những định kiến, những tư tưởng, những tôi thấy, tôi thích, tôi chọn ... đã tạo nên những chiếc lồng giam hãm những bước chân tự do lại và để lạc mất bàn tay nhau!
"Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du..."
Mong mưa hãy xoa mềm vết đau của sỏi đá, để người ta bớt nặng nề bớt phán xét bớt thành kiến khi nhìn nhau... Vì biết đâu "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau".
Khi thương yêu và quan tâm đến ai rồi, hãy thường xuyên thăm viếng nhau, hãy nói cho nhau nghe lời thương rằng em cần anh lắm, anh cần em lắm ... Đừng để khi có việc mới tìm đến nhau.
Khi có việc mới tìm đến nhau ... nhiều khi lại muộn màng, ngỡ ngàng và chua xót!
Có một câu nói rất hay rằng:
"Nếu đã dốc hết ngây thơ để yêu một ai đó, thì bây giờ hãy yêu người đến sau bằng tất cả sự trưởng thành của bạn".
Khi trưởng thành chúng ta sẽ không còn giả vờ nữa.
Khi trưởng thành chúng ta sẽ để cho mọi người cảm nhận được nhịp đập thực của trái tim mình.
Khi trưởng thành chúng ta sẽ yêu bản thân trước, vì hiểu rằng: Chấp nhận được mình, chúng ta mới chấp nhận được người khác. Biết tạo ra hạnh phúc cho chính mình, chúng ta mới có thể mang hạnh phúc đó đến cho người khác.
Khi trưởng thành, chúng ta ngừng diễn giải, ngừng áp đặt quan niệm, sự tưởng tượng lên người khác. Chúng ta biết cuộc sống vốn phong phú và đa dạng. Chúng ta yêu bởi họ đang là chính họ. Như đoá hoa nở bởi chính đoá hoa tràn đầy, không điều kiện gì cả.
Nơi có những cây tùng xanh biếc
Phố váng vất mùi hương
Nơi có những lỡ lầm thành bại
Luôn được nhìn bằng đôi mắt thương
Nơi có một lần "buông xuống"
Em đi về
Bước nhẹ như mây!
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau?"
Sáng nay, ngồi bên hiên nhà nghe bài hát Diễm Xưa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ... chợt thấy lòng mình mềm lại trước cuộc đời khó lường và vô thường.
Không biết có còn ai giống như mình, ngồi ngóng những chuyến mưa qua trên phố hay đứng dưới hàng cây long não đợi một bước chân về, thấp thoáng áo dài bay?
Hay chăng cuộc sống hiện đại với quá nhiều thứ phải đạt bằng được đã bức người ta lao nhanh tới trước. Rồi một mai trong cơn đau vùi chợt nghiệm ra : Mục đích cuối cùng của đời mình là sự bình an trong tâm hồn, là hơi ấm của người thương bên cạnh ... Nhưng làm sao có được, khi tháng ngày qua lòng mình đã bị cày nát bởi cơn bão tham đắm và sân si. Những thói quen, những định kiến, những tư tưởng, những tôi thấy, tôi thích, tôi chọn ... đã tạo nên những chiếc lồng giam hãm những bước chân tự do lại và để lạc mất bàn tay nhau!
"Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du..."
Mong mưa hãy xoa mềm vết đau của sỏi đá, để người ta bớt nặng nề bớt phán xét bớt thành kiến khi nhìn nhau... Vì biết đâu "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau".
Khi thương yêu và quan tâm đến ai rồi, hãy thường xuyên thăm viếng nhau, hãy nói cho nhau nghe lời thương rằng em cần anh lắm, anh cần em lắm ... Đừng để khi có việc mới tìm đến nhau.
Khi có việc mới tìm đến nhau ... nhiều khi lại muộn màng, ngỡ ngàng và chua xót!
Có một câu nói rất hay rằng:
"Nếu đã dốc hết ngây thơ để yêu một ai đó, thì bây giờ hãy yêu người đến sau bằng tất cả sự trưởng thành của bạn".
Khi trưởng thành chúng ta sẽ không còn giả vờ nữa.
Khi trưởng thành chúng ta sẽ để cho mọi người cảm nhận được nhịp đập thực của trái tim mình.
Khi trưởng thành chúng ta sẽ yêu bản thân trước, vì hiểu rằng: Chấp nhận được mình, chúng ta mới chấp nhận được người khác. Biết tạo ra hạnh phúc cho chính mình, chúng ta mới có thể mang hạnh phúc đó đến cho người khác.
Khi trưởng thành, chúng ta ngừng diễn giải, ngừng áp đặt quan niệm, sự tưởng tượng lên người khác. Chúng ta biết cuộc sống vốn phong phú và đa dạng. Chúng ta yêu bởi họ đang là chính họ. Như đoá hoa nở bởi chính đoá hoa tràn đầy, không điều kiện gì cả.
Nơi có những cây tùng xanh biếc
Phố váng vất mùi hương
Nơi có những lỡ lầm thành bại
Luôn được nhìn bằng đôi mắt thương
Nơi có một lần "buông xuống"
Em đi về
Bước nhẹ như mây!
Nhận xét