Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2020

MƯA SẼ TẠNH

Em thích uống cà phê. Nhưng phải là cà phê pha phin. Có nghĩa là cà phê phải được nén chặt ở trong phin, đổ nước sôi vào cho nhỏ từ từ, rồi mới bỏ đường vào. Em không uống cà phê pha sẵn, bảo không nghe cà phê rơi thì còn gì là thú; không uống cà phê sữa, bảo như thế thì mất cả hương vị của giọt cà phê. Anh và em thường xuyên đi uống cà phê nhiều hơn đi vào nhà hàng. Em bảo, vào quán cà phê còn nghe nhạc, còn lên mạng đọc báo, còn suy nghĩ, thậm chí còn để im lặng. Còn vào nhà hàng vừa ồn ào, vừa tốn tiền; tệ hơn nữa là vào quán nhậu nhiều khi tai phải nghe mấy ông say cãi nhau. Anh thích uống bia hơn. Không nhiều. Vì muốn bù khú, la cà với bạn bè là chính. Anh chiều em, tập thói quen uống cà phê và thường xuyên đi uống cà phê kiểu của em. Trưa nay, anh biết mình còn phải tập nhiều hơn nữa. Quán buổi trưa, vắng khách. Mưa rất nhẹ. * * * Quán hai đứa thường gặp nhau có cô lễ tân mặc bộ kimono như cô gái Nhật, chậm rãi cúi đầu chào khách, câu hỏi cửa miệng là: “Xin lỗi, chị đi mấ...

MƯỜI NĂM.....

Mười năm... Con người hay nhắc về một quãng thời gian mười năm. Nhưng thật kỳ lạ, đó không phải là một cuộc đong đếm tiến trình thời gian, mà đôi khi chỉ là một ý niệm thảng hoặc chợt đến. Mười năm lướt đi trong cuộc đời, rất dài nhưng thật ngắn. Một quãng đời miên man có khi chỉ hồi tụ trong thoáng chốc giật mình. Trịnh nhạc sĩ gói mười năm trong một sự thảng thốt: Mùa thu quá vội/Mười năm tắm gội/Giật mình ôi chiếc lá thu phai... Một thập niên là những nghìn ngày nhưng nhẹ như một gót chân ngang đường. Qua bên kia đường đã là mười năm, vạn vật đã đổi thay nhiều lắm, cảm trạng của con người cũng đã biến thiên đi nhiều lắm... Mười năm xưa đứng bên bờ dậu/Đường xanh hoa muối bay rì rào/Có người, lòng như khăn mới thêu... Mười năm sau áo bay đường chiều/Bàn chân trong phố xa lạ nhiều/Có người, lòng như nắng qua đèo... Mười năm của nhân duyên, như một chớp lửa đêm dông, không đủ dài để nhẩn nha tận hưởng nhưng quá dài cho những trắc trở thác ghềnh. Thoáng chốc mà đã già đi, đã yế...

NOTE ĐÁNG NHỚ

Một đêm nọ con rắn đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc. Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ. Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu. Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã “chết rồi”. Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng và quấn lấy cái cưa với ý định làm cho cái cưa ngạt thở với toàn bộ sức mạnh của mình. Thật không may, con rắn cuối cùng bị chết bởi 1 cái cưa vô tri vô giác. Đôi khi, chúng ta phản ứng với sự giận dữ với ý định sẽ làm tổn thương những người đã đối xử tệ với mình nhưng thực ra chúng ta đã làm tổn thương chính bản thân mình. Trong cuộc sống, có những lúc tốt hơn là mặc kệ sự việc và tốt hơn là luôn ứng xử bằng sự yêu thương và lòng vị tha, mặc dù phải nỗ lực rất nhiều. P.s: Ph...

ĐỜI CƠ BẢN LÀ BUỒN

ĐỜI BUỒN LẮM... Cuộc đời thì nó khắc nghiệt, lao đao và chênh vênh lắm. Có trải qua đau khổ, con người ta mới hiểu ra được nhiều điều, mới nhìn nhận ra được những sự thật mà nếu như ta sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc thì khó có thể nhận ra. Bản tính con người là vậy, phải tự mình trả giá bằng cay đắng mới rút ra được những bài học cho chính mình… Tôi không phải là một con người quá am hiểu về đời, về triết lý nhân sinh nhưng cuộc đời khắc nghiệt cũng giằng xé nội tâm tôi trong khoảng không gian đầy tĩnh lặng, tăm tối mỗi khi nghĩ về và nhìn lại mọi thứ xung quanh… Ví như, từ gương mặt ngơ ngát tìm người thương của cậu bé bán vé số, ăn xin ở góc đường cũng làm tôi thấy đời nó cay lắm. Cậu bé cũng chỉ là đứa con nít, là đứa bé nhỏ nhoi chỉ cần vui cần chơi là đủ. Nhưng đời nó ác lắm, nó bẻn lẻn đánh cắp đi tuổi thơ hồn nhiên của cậu đi mất, làm cậu bơ vơ lạc lõng trong cái xã hội muôn màu, mưu sinh hối hả như một người từng trưởng thành, đã vậy còn cõng trên lưng đứa nhỏ khá...

SÀI GÒN

Sài Gòn một đêm biếng lười, Buông bàn tay xua đuổi người giữa phố "Nay ta mệt, không tiếp các người nữa ! " Nhưng nườm nượp người chỉ nhoẻn miệng cho qua. Sài Gòn tháng năm phủ những nhạt nhòa Người ta trốn kĩ đến từng mi-li-mét Kệ ai hò hét, Ta chẳng quan tâm. Sài Gòn vắng một bóng người cũng coi như họ câm, Cô có thì đông chợ, lấy chồng chợ vẫn vui Ai đó lặng im một góc ngậm ngùi Người thành phố sống đời riêng, khác lắm ! Sài Gòn nếu không quen, luôn cảm thấy lòng mình không được ấm Người ta cứ ở đâu đâu, trong lúc có kẻ thi nhau lặn tìm Sài Gòn đứng im lìm, Nhưng đôi mắt chưa từng ru giấc ngủ. Sài Gòn, người ta sống đời lam lũ Khắp mọi nơi trên phố hội thị thành Từ những vòng quanh, bùng binh, hẻm ngõ. Sài Gòn, người ta sống đời rất ngộ Bỏ cả trăm triệu vào một buổi tối đi bar Hào nhoáng, xa hoa Nhưng lại keo kiệt khi trả tiền vé xe vài nghìn bạc. Sài Gòn, sống đời thất lạc Quay quắt tìm nhau trong nhịp sống vô hình Kẻ trốn vẫn lặng thinh,...

15.03.2020

Lại một ngày nữa trôi đi. Không ồn ào không vội vã chỉ là một khoảng không gian tĩnh mịch vừa đủ để suy nghĩ. Đã rất nhiều lần tự hỏi bản thân mình rốt cuộc đang muốn gì ? Người ta nói đúng cái giá của sự trưởng thành chính là sự cô đơn đôi khi ai không may mắn thì nó là sự cô độc. Trưởng thành là những lúc khiến con người ta dằn vặn với đống suy nghĩ hỗ độn về cuộc sống ngoài kia. Trưởng thành cũng là lúc con người biết quý trọng những thứ mình đang có, biết trân trọng một ai đó có thể bên cạnh mình lúc khó khăn. Đời này thử hỏi có mấy ai may mắn tìm được một người phù hợp với mình, một người có thể cùng mình đi qua hết bão giông của tuổi trẻ. Con người luôn như thế không bao giờ biết trân trọng thứ mình đang có. Vốn dĩ không ai sinh ra để hợp nhau cả mà phải cùng nhau cố gắng. Đi qua hết thảy những cay nhằn của cuộc đời, cái con người ta cần nhất chính là sự bình yên! Hạnh phúc nhất của đời người là tìm đc người dù có khó khăn thế nào cũng không bỏ mình mà rời đi!

PARIS SẼ ĐỢI MÕI MÒN

PARIS SẼ ĐỢI MỎI MÒN. Trước ngày lấy nhau, Duyên và Tân cùng ra một quán ăn lập ra một bản giao kèo như trong bộ phim gì gì đó về chuyện chồng mượn vợ mượn. Đó là tiền ai nấy giữ, chỉ đưa vào quỹ chung một khoản nhất định. Đó là mỗi người đều có tự do cá nhân, không được com linh tinh vào facebook, không cấm người kia giao du bạn bè…Và hai người ký vào cái hợp đồng, mỗi người giữ một bản như trong mấy bộ phim.   Họ lấy nhau có phải vì tình yêu không thì chỉ có họ mới biết. Nhưng theo bạn bè thì đây là một cặp đôi lấy nhau còn nhanh hơn thời tiết bốn mùa. Duyên đẹp gái, ăn diện đúng mốt và có sức quyến rũ với các chàng trai. Duyên cũng có nghề nghiệp ổn định, một nghề khá thời thượng là trang điểm với một cái tiệm nho nhỏ, có ba người phụ việc, kèm thêm cho thuê trang phục để chụp cảnh vật. Thời buổi mà cô gái này cũng thích đẹp, thích có những tấm ảnh lung linh khi đi ăn, đi chơi, và sau khi chụp xong, sửa đủ cái app cho ra tấm anh lung linh, đưa lên face câu like, thì tiệm trang...

GÁNH ĐÀN BÀ

GÁNH ĐÀN BÀ Khi em mười tám đôi mươi, em có tất cả ưu thế để người khác giới phải nâng niu. Dĩ nhiên là vậy. Tóc em dày, bàn tay khiến cả em cũng phải thán phục bởi sức sống thanh xuân của nó. Dáng em thon, em tự tin với mỗi bước đi của mình khi tóc tràn trên tấm lưng con gái óng ả. Da em tươi, không gì tươi hơn khi mắt mày nổi bật lên như những nét vẽ mịn màng. Hơi thở em thơm, như hoa đồng, như gió nội, từng nhịp thở háo hức không gì ngăn nổi. Người yêu hết lời khen tóc em đẹp, da em mát, mắt em sáng, môi em hồng. Dĩ nhiên là vậy. Anh ấy hay ôm xiết em để cả hai không còn gang tấc cách trở nào, anh ấy hay níu tay em khi đi qua chỗ khó, điều anh ấy thích nhất là bồng em lên đi một đoạn dài dưới trăng. Những nụ hôn ma mị, sự mê hoặc của thịt da và những khát khao bị giới hạn khiến con người ta quay cuồng dịu ngọt. Nhờ anh ấy mà em biết mình duy nhất đẹp, duy nhất đáng yêu, duy nhất được tôn thờ. Cuộc sống bồng bềnh như trong mơ, như thiên đường, như sách vở. Đám cưới và trăng mật,...

CẢM ƠN

Cảm ơn đời cho tôi nếm những cái tát lặng thinh Giản đơn thôi, để tôi thấy mình vẫn còn đang sống Dù là vô hồn Dù là dan díu với khoảng không mục rỗng Mờ mịt trong chính bản thân mình... Cảm ơn đời mỗi sáng sớm rạng ngời ánh bình minh Để tia nắng ban mai lay tôi choàng tỉnh giấc Để giấc mộng trong tôi không bao giờ thành sự thật Để tôi biết niềm đau tự khắc buông nhiều điều.... Cảm ơn đời cho tôi nốc cạn nốc hết nỗi đìu hiu... Rồi mỉm cười tinh khôi, tự khâu bao vết thương vẫn từng giây chì chiết Cuộc sống luôn có những con đường xanh biếc Chỉ cần vấp ngã ở đâu,hãy biết cách đứng dậy để đi lại từ đầu.... Cảm ơn đời cho tôi thấy tháng ngày có dài ngắn bao lâu Cứ một hai buồn đau,cô đơn thì còn lại bao nhiêu thời gian để cười vui sung sướng Chúng ta đâu phải là thần tiên thái thượng Chúng ta chỉ là một trong những người dân rất đỗi bình thường Chọn lựa sai lầm là điều đương nhiên không tránh khỏi... Cảm ơn đời sau hết những thăng trầm mệt mỏi Ta vẫn còn hơi thở mộc...

HOA XOAN

HOA XOAN Tháng ba này, em lại nhớ hoa xoan Nhớ khoảng tím như mây chiều giông bão Rơi khe khẽ chân đá mềm lạo xạo Thoảng qua anh hương hoa của lỡ làng... Ở trên này, em không thấy hoa xoan Thấy hoa gạo đỏ như màu môi trẻ, Hoa ban trắng tinh khôi ngày thơ bé, Không hoa nào như hoa ấy, ngày xưa... Em nhớ anh, như nhớ những dại khờ Nhớ cháy bỏng, nhớ bâng khuâng, da diết Nhớ nước mắt những câu mình chia biệt Hoa xoan bay xơ xác một thanh xuân... Màu tím này, anh bảo, của thủy chung Anh không hiểu màu trắng là đoạn tuyệt, Không chỉ là cô gái như anh biết Em cũng là một thế giới bâng khuâng... Không hoa xoan, ở đây chẳng tháng ba Yêu thương cũ không còn trong anh nữa Mưa đầu mùa vừa ghé qua ngoài cửa Mưa thế này, dưới ấy chết mùa hoa... 09.03.2020 #

EM VÀ THÁNG 3

Em biết viết gì tạ lỗi với tháng Ba Khi những khát khao chưa nhú mầm đã chết Mùa xuân đã đi qua gần hết Tuổi trẻ của em có về lại thêm lần? Cái rét tháng Ba- cái rét nàng Bân Ngọt ngào đấy nhưng cắt da cắt thịt Cũng như em đường chân trời mờ mịt Mà phải mỉm cười giấu ánh mắt vợi xa Em ước một lần như hoa gạo tháng Ba Rực lên khát khao, cháy hết mình như là lần cuối Nhưng đời em lại là hoa xoan hờn tủi Buồn mênh mang rụng tím cả trời chiều Em ước đời mình như một cánh diều Bay và bay trong trời chiều lộng gió Nhưng cuộc đời lại trăm ngàn khốn khó Đứt cánh diều em- đứt cả khát khao em Em lại trở về im lặng cùng đêm Tạ lỗi với tháng Ba đã làm ướt nhoè màu hoa gạo Em lại trở về gỡ lớp mặt nạ mình tự tạo Để biết khóc khi buồn và rơi nước mắt cả khi vui!

09.03.2020

Tóc mình dài rồi... Mình nhớ hồi còn quen anh, tóc mình dài hơn bây giờ, xoăn nhiều hơn bây giờ. Anh từng nói thích tóc dài, thích hình ảnh mình nữ tính bên chiếc áo dài, còn mình thì có nhiều mặt tính cách, mình nữ tính nhưng không thích theo quy chuẩn nào cả. Sau ngày bọn mình chia tay, mình cắt tóc ngắn lên, mình không thấy tiếc, mình thích hình ảnh của mình nhiều sức sống, thích là chính mình theo cách mà mình muốn, mình thích tóc ngắn vừa đủ, mình thích mình cười nhiều như chưa từng xảy ra bao nhiêu điều mình không muốn kể. Bao gồm cả việc quen một người và chia tay một người. Không phải mình không công khai, từng có người bảo rằng người không công công khai là họ chưa yêu bạn đủ nhiều, nhưng mình nghĩ rằng việc công khai chính là việc mình sẽ làm khi đến một giai đoạn nào đó mình nghĩ là thích hợp. Mình đi qua nhiều thương tổn, đến khi mình nói ra được nghĩa là mình đã tự chữa lành được bản thân mình rồi. Trang này anh cũng biết, nhưng mình nghĩ rằng để chấm dứt với mình, chắ...

THÁNG 3

Anh có về ngang qua tháng Ba Cất giùm em ngày xưa ngốc nghếch Để những hôm giữa bộn bề tất bật Ta nhắn nhau một chữ nhớ, thật thà! Em sợ những ngày mình mãi cách xa Vai gầy quá chiều lại xôn xao gió Mùa trở về mùa vẫn như khách trọ Thương nhớ rộng dài trong chật chội mắt em.

SỨC KHỎE

Tối, mình mất ngủ, cơn đau nơi ngực phải cứ nhoi nhói. Đến giờ mới thấy sức khỏe là điều quý giá, con người ta lao vào kiếm tiền để mang tiền đi bác sĩ là điều có thật. Có 1 mình, vui hay buồn gì cũng lặng lẽ và đáng sợ nhất là đêm,  Hôm trước Nhung hỏi chuẩn bị tiền bạc thế nào rồi, mình cười, nói thật lòng thì mình rất sợ, sợ k đủ kinh phí để đi đến cùng. Giở đâu làm gì ra tiền, giờ cũng đâu còn nhiều sức khỏe, người như mình, chọn đường 1 lối, chọn đời cô độc, dù sao thì cuối cùng cũng ra đi trong cô độc mà thôi. Không còn kịp thời gian để làm bảo hiểm thất nghiệp, mỗi tháng có thêm vài triệu cho tiền thuốc cụng bớt nhọc nhằn mà mấy ai hiểu. Thôi thì, phận người 1 kiếp, trả nợ trần gian cũng đủ. Nhân sinh nhọc nhằn 20 năm, ngoảnh lại trắng tay như chưa từng bắt đầu.  Viết 03.03.2020

CHATTER BOX

CHATTERBOX Người đời họ sẽ chẳng bao giờ ngừng nói, ngừng phán xét, ngừng đánh giá, ngừng chửi rủa và ăn hiếp người khác bằng đủ mọi cách rất sáng tạo. Rồi hông lẽ vì vậy mà mình cứ vật vã lăn ra nghe lời ong tiếng ve, lăn ra diễn để mơn trớn cái máy phát tiểng ồn của họ? Rảnh ghê! Và ngặt một nỗi, là làm gì cũng không chặn được cơn sóng ò è đó. How do you seal yourself from the endless waves of noise? Làm sao để bình yên, để cách ly bản thân khỏi những đợt sóng ồn ào đó? Người quá coi trọng những gì người khác nói, phán xét, đánh giá là người insecured - không tự tin. Vì thiếu tự tin vào bản thân nên không dám lắng nghe bản thân, không dám tin vào chính kiến của mình mà sống bấp bênh theo miệng lưỡi thế gian. Họ nói gì không biết, mình sợ, và vì không có chính kiến, vì mình là một và họ là số đông nên đương nhiên họ đúng. Cứ như thế ta trôi trong đời, dập dềnh theo tiếng ồn, miên man trong sợ hãi. Như vậy có gọi là đang sống? Hay thật ra ta đang nhốt mình, trốn tránh thực tại ở ng...

03.03.2020

Ai đó đi qua những dang dở tình, những dang dở lòng người, những dang dở mơ ước cao xa, mới chợt nhận ra, mình chỉ ước được một lần quay về nhà, bên cha bên mẹ…  Mong được làm một đứa trẻ, có vẻ nghe xa xôi. Ừ thì, cần chi nằm nôi, cần chi được ẵm bồng; chỉ cần mỗi sáng trễ nãi thức dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra vườn thấy nắng dọi xuống đám rau lang mẹ trồng hồi đầu xuân nay mơn mởn, nghe tiếng chim hót trên ngọn tre yên bình và nghe cả tiếng mẹ í ới nói chuyện với bà hàng xóm ở bên kia bờ rào. Ừ thì, cần chi được cha kiếm sơn hào, mẹ tìm sữa này quả nọ bảo rằng bồi bổ; chỉ cần được ăn một bữa cơm có canh rau mẹ hái sau vườn, mấy con cá cha đi làm đồng bắt được, cơm trắng nhà quê vụ nào vụ nấy thơm lừng, có mẹ có cha quây quần vui vẻ. Ừ thì, cần chi trốn mẹ trưa nắng chang chang đi cùng lũ trẻ trong xóm bắt cá, bắn chim, chơi trốn tìm; chỉ cần lót chiếu nằm dưới sàn nhà nghe cái nóng hầm hập lúc đứng bóng, nghe tiếng kẽo kẹt võng cha pha tiếng ngáy vui tai, thấy mẹ lúc nãy ăn vài chén c...

MÙA CŨ

Mùa cũ à Em muốn nói với anh Rằng đã từ lâu em không còn nhớ nữa. Bao kỷ niệm miên man dòng niệm cũ Cũng nhạt nhòa từ độ ấy chia xa. Mùa cũ à Em muốn nói với anh Rằng thật ra,ta không là gì cả. Ngang qua nhau trong một chiều hối hả Cái nắm tay buông vội bởi vì đâu. Mùa cũ à Em muốn nói với anh Rằng rất lâu  từ ngày anh bỏ lại. Đôi mắt em đã chẳng còn hoang hoải Dõi xa xăm tìm kiếm một bóng hình. Mùa cũ à Vậy mà mới hôm qua Gió trở mùa thu nghe chừng se lạnh. Em vô tình ngang vùng xưa hoài niệm Chợt ngỡ ngàng miền ký ức còn nguyên. Mùa cũ à Sao chỉ một cái tên Mà sống dậy cả một miền ký ức. Mà thổn thức cả một đêm trằn trọc Mà đắm say dịu ngọt tựa hôm nào. Mùa cũ à Nói thật với nhau đi Rằng cách xa nào đâu là tất cả. Nợ hồng trần kiếp ba sinh phải trả Hà cớ gì ta nói tiếng chia xa. Mùa cũ à Ta thật sự mất nhau Hay vờ đau để quên đi quá khứ. Nói đi anh một lời dù gian dối Rằng...  Em à! ta xa nhau là để gặp lại ngày sau.

ENTRY NGUYỄN BẢO TRUNG

Hôm nay có chị bạn nhắn tin hỏi: Khi người ta cần tìm lại nguồn năng lượng tích cực, thì nên đọc sách gì hở em? Mình thực sự lúng túng, dù mình đã đọc hàng ngàn cuốn sách rồi. Mình cũng nghĩ đến vài cuốn sách, nhưng thấy nó chung chung và tương tự nhau quá. Nào là cứ bình tĩnh sống. Nào là khi quay mặt về phía mặt trời, bóng tối sẽ đổ về sau lưng. Nào là hạnh phúc là con đường không là điểm đến. Những lời ấy thật sáo rỗng làm sao. Một người đang đói có lẽ cần cơm hơn cần sách. Một người đang khát có lẽ cần nước hơn cần kinh. Một người đang rơi vào trầm cảm có lẽ cần bác sĩ giỏi cho thuốc đúng hơn là đi nhà thờ cầu nguyện. Mình nhớ có lần cô bạn thân đến gặp thầy VM. Thầy hỏi: Con đang tu theo pháp môn gì? Cô bạn thân đáp: Con đang đi theo pháp môn đó, con đang thế nọ thế kia .... Thầy VM nghe xong, mỉm cười. Thầy chẳng nói gì hết. Mãi sau này, cô bạn thân mới hiểu được nụ cười ấy. Cô phải đi qua hành trình đó, phải chạm sâu vào phía bên sau, phải vấp ngã, phải phạm sa...