MƯA SẼ TẠNH
Em thích uống cà phê. Nhưng phải là cà phê pha phin. Có nghĩa là cà phê phải được nén chặt ở trong phin, đổ nước sôi vào cho nhỏ từ từ, rồi mới bỏ đường vào. Em không uống cà phê pha sẵn, bảo không nghe cà phê rơi thì còn gì là thú; không uống cà phê sữa, bảo như thế thì mất cả hương vị của giọt cà phê. Anh và em thường xuyên đi uống cà phê nhiều hơn đi vào nhà hàng. Em bảo, vào quán cà phê còn nghe nhạc, còn lên mạng đọc báo, còn suy nghĩ, thậm chí còn để im lặng. Còn vào nhà hàng vừa ồn ào, vừa tốn tiền; tệ hơn nữa là vào quán nhậu nhiều khi tai phải nghe mấy ông say cãi nhau. Anh thích uống bia hơn. Không nhiều. Vì muốn bù khú, la cà với bạn bè là chính. Anh chiều em, tập thói quen uống cà phê và thường xuyên đi uống cà phê kiểu của em. Trưa nay, anh biết mình còn phải tập nhiều hơn nữa. Quán buổi trưa, vắng khách. Mưa rất nhẹ. * * * Quán hai đứa thường gặp nhau có cô lễ tân mặc bộ kimono như cô gái Nhật, chậm rãi cúi đầu chào khách, câu hỏi cửa miệng là: “Xin lỗi, chị đi mấ...