CAFE & NOTE SỐ 8

 Cà Phê và Người Bạn Không Ngủ Quên...

Có một kiểu người chọn uống cà phê không phải vì họ cần tỉnh – mà vì họ không muốn mơ màng. Họ không cần năng lượng để lao vào guồng quay, mà cần một khoảng dừng đủ đậm để lùi lại, nhìn thẳng vào đời mình – và không chớp mắt.

Cà phê không dành cho số đông. Nó dành cho những ai đã đi qua vài mùa thất vọng, vài cơn khát khao không tên, vài nỗi buồn không đáng kể nhưng vẫn ám ảnh mãi không thôi. Những người ấy không còn cần một ly nước ngọt ngào để tự dỗ mình. Họ chọn một thứ gì đó thật – đủ đắng để không còn ảo tưởng, nhưng cũng đủ thơm để vẫn muốn tiếp tục.

Có những buổi sáng, cà phê không làm bạn tỉnh táo hơn, mà chỉ làm bạn chậm lại. Chậm để nghe lại tiếng lòng mình – thứ đã bị lấn át quá lâu bởi tiếng ồn của deadline, của thông báo, của những cuộc đối thoại nửa vời. Trong cái chậm ấy, cà phê âm thầm làm công việc của một người bạn cũ: không hỏi han, không đưa lời khuyên, chỉ lặng lẽ ngồi cùng.

Cà phê là bài học về sự trung thực. Nó không chiều bạn như đường, không dỗ bạn như sữa. Nó đến với vị nguyên bản – gai góc, có phần khắc nghiệt – nhưng đó cũng là lý do người ta nhớ mãi. Giống như vài đoạn ký ức không đẹp, nhưng là nền móng của mọi sự trưởng thành.

Và có lẽ, điều sâu sắc nhất mà cà phê dạy ta là: không phải điều gì cũng cần phải “được giải quyết”. Một số điều trong đời – giống như vị đắng – không để xóa bỏ, mà để chấp nhận. Không phải để chiến thắng, mà để sống cùng.

Cà phê không làm cuộc đời bạn tốt lên. Nó chỉ giúp bạn đủ bình tĩnh để thấy rằng: cuộc đời, dù không dễ chịu, vẫn xứng đáng để sống thêm một ngày nữa.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ