CAFE & NOTE SỐ 10

 “Cứ sống, rồi sẽ sống…”

Nghe qua như một lời buông xuôi, nhưng thực chất là câu của một người từng mỏi mệt đến tận cùng, và vẫn ngồi lại được với một ly cà phê sáng.

Người ta không cần ai dạy mình vui khi hạnh phúc, cũng như không cần ai dạy mình uống cà phê khi thấy đời dễ chịu. Nhưng khi mọi thứ rối tung, khi không còn gì để tin, khi đứng dậy cũng thấy nặng — người ta cần một điều gì đó để bám vào. Một nhịp quen. Một việc lặp lại. Một thứ như ly cà phê – nhỏ thôi, nhưng không biến mất.

Có những buổi sáng, người ta pha cà phê không phải vì muốn uống. Mà vì đôi tay vẫn còn nhớ cách rót nước. Vì cơ thể vẫn tự đứng dậy dù tâm trí muốn nằm im. Vì bản thân – dù trống rỗng – vẫn chọn làm một việc gì đó... chỉ để biết mình còn tồn tại.

Chúng ta đã quá quen với những khẩu hiệu phải mạnh mẽ, phải đạt được gì đó. Nhưng ít ai nói rằng: chỉ cần sống tiếp, đã là một dạng chiến thắng.

Một người còn ngồi lại được với ly cà phê – không cần lý do, không cần mục tiêu – đã là người rất can đảm.

Và sống, không phải lúc nào cũng vì có hy vọng. Có khi chỉ vì: sáng nay, tay vẫn còn rót được.

Chỉ vì: hôm nay, vẫn còn cà phê trong bếp.

Chỉ vì: im lặng một mình bên ly cà phê – dễ chịu hơn là mất hút trong tiếng ồn của đời.

“Cứ sống, rồi sẽ sống” không hứa bạn sẽ khá hơn. Cũng như cà phê không hứa giúp bạn thoát khỏi nỗi buồn. Nó chỉ là một nhịp lặp – để bạn còn biết rằng: ngày hôm nay vẫn bắt đầu như mọi ngày.

Và bạn, vẫn đang đi tiếp, dù chẳng có gì rực rỡ để gọi tên. Sống – đôi khi không cần lý tưởng. Chỉ cần không rút lui. Chỉ cần vẫn còn đủ yên để ngồi với ly cà phê của mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ