CAFE & NOTE SỐ 11

 "Đời Người Như Một Tách Cà Phê: Đắng Đó, Nhưng Say Lòng"

Trong cõi nhân sinh mênh mông và ngắn ngủi này, có những so sánh đơn giản nhưng lại thấu suốt bản chất cuộc đời. Một trong số đó—là tách cà phê. Ừ thì, đời người cũng như một tách cà phê vậy: đắng, thơm, đôi khi nguội lạnh, đôi khi nồng nàn. Nhưng điều khiến ta say đắm không phải chỉ là vị, mà là những tầng cảm xúc phía sau từng giọt nhỏ.
Đắng – mùi vị đầu tiên của cuộc đời
Ngụm đầu tiên luôn đắng. Giống như khi ta vừa bước chân vào đời, mọi thứ đều xa lạ, khắc nghiệt, thậm chí phũ phàng. Cái đắng không chỉ đến từ thất bại, mà còn từ những kỳ vọng không thành, những tổn thương từ người thân, hay đôi khi từ chính bản thân ta.
Nhưng đắng chưa bao giờ là dấu chấm hết. Ngược lại, chính cái đắng mới khiến ta tỉnh táo. Cà phê nếu không đắng thì đâu còn là cà phê. Người nếu không từng khổ thì đâu biết trân quý hạnh phúc. Cái đắng của đời, nếu biết nuốt, sẽ thành vị.
Thơm – dư vị của trải nghiệm
Càng sống lâu, càng chiêm nghiệm, ta mới nhận ra: sau cái đắng là mùi thơm dịu dàng lan tỏa. Đó là hương vị của sự trưởng thành, của những lần dám đứng dậy sau khi vấp ngã, của những sớm mai không còn vội vã, mà ngồi lại một chút để lắng nghe chính mình.
Giống như cà phê, càng ủ lâu, hương càng đậm. Con người cũng thế, trải nghiệm càng nhiều, chiều sâu càng lớn. Đời có thể không ngọt, nhưng nếu biết ngửi – biết cảm, sẽ thấy nó thơm vô cùng. Mùi thơm ấy không dễ nhận ra, chỉ dành cho những ai đủ tĩnh tâm để cảm được nó trong cơn lặng lẽ.
Nóng – như nhiệt huyết một thời
Tách cà phê ngon là tách còn nóng. Như tuổi trẻ của đời người – rực lửa, nồng cháy, đầy tham vọng và khát khao. Ta uống ào ạt, sống vội vã, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết rằng: hôm nay phải khác hôm qua.
Nhưng cà phê nóng cũng mau nguội. Nhiệt huyết nếu không được nuôi dưỡng, sẽ thành cạn kiệt. Cái nguội lạnh không đến từ thời gian, mà từ lòng người. Khi đam mê phai nhạt, khi lý tưởng bị thực tế bóp nghẹt, ta chạm đến nỗi buồn của tách cà phê nguội.
Đáy cốc – nơi sự thật lắng lại
Uống đến giọt cuối cùng, người ta mới ngẫm: cái gì còn sót lại? Không phải vị đắng, không phải vị thơm, mà là cặn. Đời người cũng vậy, đến cuối cùng, thứ đọng lại không phải là những lần thành công hay thất bại, mà là bản chất thật sự của ta.
Có người đáy cốc trong veo – sống tử tế, nhẹ lòng. Có người đáy cốc đặc quánh – bao nhiêu sân si, oán hận chưa tan. Cuối cùng, chúng ta đều sẽ đến một nơi không còn cà phê để uống – vậy tại sao không thưởng thức từng ngụm một cách trọn vẹn?
Đời người như một tách cà phê – không ai ép bạn phải uống, nhưng nếu đã chọn cầm lên, thì hãy uống cho đàng hoàng. Đừng vội trách đời đắng, vì đắng là để nhắc ta tỉnh. Đừng chỉ mong ngọt, vì ngọt dễ làm người say ngủ. Hãy uống chậm rãi, cảm nhận từng hương vị, bởi đôi khi, chỉ cần một tách cà phê và một khoảng lặng… là đủ để hiểu cả một kiếp người.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NOTE 166_ ĐỘ CHÍN CỦA ĐÀN BÀ

NOTE 135

2. ĐỌC TỪ ĐÂU ĐÓ