NOTE 206
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết:
"Nhưng cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn. Không một người viết hay nào tôi biết mà không cô đơn. Không một thần tượng văn chương nào của tôi mà không bị cô đơn dày vò..."
Đọc xong những dòng đó, tôi có đôi chút nghi ngờ về nhận định của tác giả. Bởi tôi nghĩ rằng nếu để viết hay mà phải trả giá bằng sự cô đơn, thì có lẽ lại tàn nhẫn quá.
Cũng có thể những gì Nguyễn Ngọc Tư viết đúng thật, và trần trụi quá. Nó khiến tôi cảm thấy tự ái mà không muốn thừa nhận sự thật là như vậy. Đành cho rằng đó cũng chỉ là một quan điểm có phần chủ quan. Muốn tin cũng được, mà không tin thì cũng chẳng sao.
Sự cô đơn, liệu rằng có phải là điều thiết yếu của kẻ viết lách?
Tại sao vậy, cô đơn có gì mà lại khiến người ta viết hay hơn được cơ chứ?
Phải chăng khi bị nỗi cô đơn dày vò, con người ta trở nên yếu đuối hơn, và tâm hồn cũng nhạy cảm hơn. Từ đó, họ dễ dàng cảm nhận và thấu hiểu những biến đổi tinh tế của cuộc sống.
Hay khi ta cô đơn, ta mất đi sự kết nối với cái thế giới xung quanh, và đơn độc cùng những suy nghĩ, muộn phiền của bản thân. Viết lách khi đó, liệu rằng có phải là một cách để ta cố gắng kết nối với thế giới ngoài kia thông qua những mảnh cảm xúc vụn vỡ trong lòng mình?
Có khi vì những uất ức và bất mãn trong tâm tư, tình cảm, người ta viết ra để trải lòng. Không chỉ mong được người khác thấu hiểu mình thông qua những con chữ đã được sắp xếp cẩn thận. Mà cũng là để mình có thể thấu hiểu chính bản thân qua sự độc thoại nội tâm.
Đó có thể là những lý do khiến người cô đơn có xu hướng viết hay hơn. Bởi họ dùng những cảm xúc mắc kẹt trong tâm hồn mình làm chất liệu để viết. Hoặc đơn thuần do họ thường viết nhiều, viết lâu thì thành viết quen, viết hay mà thôi.
Nếu không cô đơn, có thể những ngón tay tôi đang uốn lượn bên những nét cọ, có thể nó đang nhảy múa với những phím đàn. Tôi có thể là một họa sĩ, hay một nhạc công. Chắc chắn rằng, tôi sẽ chọn những cách khác để sáng tạo cùng cảm xúc của mình.
Nhưng rồi, tôi trở thành một kẻ hay viết.
Nếu không cô đơn, có lẽ tôi đang hạnh phúc tay trong tay cùng người con gái tôi yêu bên chiếc ghế đá ở công viên. Lặng lẽ ngắm ánh chiều tà đang dần tàn lụi đi phía bên kia đường chân trời.
Nhưng rồi, tôi chỉ là một kẻ cô độc.
Tôi chọn viết, cũng là để cố gắng diễn giải những cảm xúc rối bời, những tâm tư muộn phiền trong lòng những khi lủi thủi một mình. Viết với tôi, không chỉ là một hình thức giải trí đơn thuần, mà nó còn là hình thức giải thoát tôi khỏi cái hiện thực buồn bã mà khi một mai nắng lên, tôi chẳng tìm được ý nghĩa để mình tiếp tục sống.
Và tôi lại viết.
Nhận xét