NOTE 150
Bình yên là khi có một người để cùng chia sẻ những tháng ngày đơn giản. Không cần những bó hoa rực rỡ hay những bữa tối sang trọng, chỉ cần một buổi sáng thức dậy, có ai đó pha sẵn một ly cà phê, đặt nhẹ lên bàn, kèm theo một lời nhắc nhở: “Uống cà phê rồi hãy đi làm nhé.” Tình yêu đôi khi chẳng cần gì lớn lao, chỉ cần sự hiện diện của nhau trong từng khoảnh khắc nhỏ bé.
Cũng giống như ly cà phê đầu ngày, tình yêu không chỉ có những giây phút ngọt ngào, mà còn có cả vị đắng, vị đậm của những thử thách, những thăng trầm. Nhưng điều quan trọng không phải là tránh đi vị đắng, mà là học cách thưởng thức nó, như cách ta học cách yêu một người không chỉ trong những ngày vui, mà cả những lúc khó khăn.
Tình yêu cũng là những buổi chiều tan ca, khi biết rằng có một người đợi mình về, với ly cà phê vẫn còn ấm trên bàn. Là những tin nhắn giản dị nhưng đầy yêu thương: “Hôm nay thế nào?”, “Nhớ mặc ấm nhé.” Là những lần ngồi bên nhau, lặng lẽ, chẳng cần nói quá nhiều, nhưng chỉ cần nghe tiếng khuấy nhẹ trong ly, đã thấy lòng an yên.
Sau tất cả, tình yêu không phải là những lời hứa xa vời, không phải là những cử chỉ hào nhoáng. Nó đơn giản như ly cà phê mỗi sáng – quen thuộc, gần gũi, nhưng luôn mang đến một cảm giác đặc biệt. Tình yêu là khi tháng năm trôi qua, vẫn có một người bên cạnh, cùng nhau ngồi xuống, cùng nhau nhấp một ngụm cà phê, và hiểu rằng: chỉ cần có nhau, là đủ.
Với tôi, mỗi ly cà phê không chỉ đơn giản là một thức uống, mà còn là một câu chuyện – một sự gắn kết và sẻ chia - nét đẹp văn hóa đặc trưng của người Việt.
Mỗi lần thưởng thức cà phê là một câu chuyện ý nghĩa và sâu sắc.
Nhận xét