NOTE 143
Ru…
Em nhớ lần đầu tiên em cho anh nghe Nguyên Hà là Ru 2. Rồi anh bắt đầu làm quen với âm nhạc của em, anh bắt đầu chia sẻ cùng em một góc tâm hồn anh.
Mỗi mùa Xuân Hạ Thu Đông, giấc sáng trưa chiều hay đêm của em anh đều chọn tỉ mỉ từng bản nhạc, từng giọng ca, từng giai điệu để chuyển bài không bị hẫng, để cảm xúc tròn trịa cho một playlist. Tất cả những món quà anh tặng em đều mơ hồ như vậy: trên đám mây… Ảnh, nhạc, chữ, tài liệu, nghiên cứu và cả những gì em có thể nắm bắt được.
Bảy năm em không nghe một bản nhạc có lời nào… Nhất là những bản nhạc đêm.
Cho đến một ngày thật tình cờ em bật Ru 2, YouTube chuyển đến một playlist em nghe thật hợp. Hoá ra là anh. Chà, cái playlist ngớ ngẩn của mình năm nào mà đã viral như thế!
Em còn biết anh chia sẻ cho cô ấy bao nhiêu thói quen của em từ những ngày anh hò hẹn. Đó là lý do em rất dễ rời khỏi một người dù thế nào! Em không muốn sự lặp lại, lấy của người này làm kinh nghiệm của người kia. Em không muốn sự tương đồng, lấy hình dung người này cho tình cảm của người kia. Em có thể đồng cảm, có thể đau cùng, có thể nhấn chìm trong quá khứ để cùng nhau vượt qua.
Nhưng em không chia sẻ kỷ niệm,
không giẫm lên thói quen,
không san sẻ tình yêu!
Nay em nghe lại Ru 2 của Nguyên Hà. Thật độc lập! Em đã quên những bài hát tiếp theo hay trước đó trong cái playlist anh chọn cho em ngủ. Em chỉ nhớ em hồn nhiên vào đời, nghe nhạc với trái tim yêu ngây thơ. Em chỉ nhớ có một ngày mùa hè, em bắt đầu nghe lại nhạc có lời.
Và những năm tháng sau đó, mỗi lần nghe nhạc, em không muốn tìm ai để chia sẻ nữa. Em nghe trong thế giới mong manh nhưng cũng vô cùng, của riêng em…
“Kìa tình khóc hay tiếng mưa nửa khuya
Người tình bật khóc làm cho mưa não nề
Từng đau đớn nay có khi gặp hạnh phúc không màng
Gặp cơn vui tới có khi ngỡ ngàng.
Lạnh dần lên, dần lên mãi không ngừng
Tình sinh ra gặp thương khó khôn cùng
Ngoài kia mưa đã im hơi
Mà đây tiếng khóc không vơi
Tình đành nằm xuống, thê lương qua đời…”
Đêm 03.02.25
Nhận xét