NOTE 196
Thời gian để lắng…
Những ngày tháng qua, tôi không dám nghe nhạc, nhất là những bản nhạc mình đã từng say mê.
Nhiều lúc tôi thấy mình giống một kẻ dở hơi: kểu vừa khát thèm lại tỏ ra lạnh lùng hững hờ. Ngang qua những quán cà phê Đà Lạt, vẫn là những bài hát mình thuộc đến từng chỗ luyến láy nhưng rồi tôi lại uống vội tách cà phê, lặng lẽ bỏ đi.
Thực sự, tôi sợ…
Có những buổi chiều tàn, nắng hắt qua cửa vẽ nên một vệt sáng chỗ tôi ngồi. Cũng có những buổi chiều mưa về phố sớm hơn tôi nghĩ. Từng hạt mưa bám lên tấm kính nặng nhọc trườn xuống. Đôi ba lần chúng khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi không muốn mình có cảm xúc gì cả. Tôi cố giữ cho mình đi loanh quanh những chuyện mưa nắng, héo tàn, bình minh rồi hoàng hôn của đời.
Thực sự, tôi sợ…
Có khi, tôi muốn viết. Nhưng rồi tôi lại bị luẩn quẩn trong sự trơ khốc, trống rỗng của mình. Một con người không thể sống trong một giai điệu, không rung cảm trước sự biến đổi của sự vật, không oà vỡ trước một vạt nắng thì họ có thể viết được gì? Tôi nghe nhạc không lời, tránh nghe tình ca. Tôi đọc nhiều tạp chí chuyên ngành, tránh cả đọc những bài thơ ủy mị hay những điều tương tự thế - dù có khi tôi cảm nhận mình vô vị.
Thực sự, tôi sợ…
Những chiều đạp xe về nhà, tôi giấu những lọn tóc xoăn trong chiếc nón lưỡi trai. Tôi khoác chiếc áo khoác dày, che phần hông của mình. Không để gió thổi từng sợi tóc bay hoang dại trong chiều hay cảm giác da thịt mình được chạm vào sự an lành của gió mát, của nắng dịu.
Thực sự, tôi sợ…
Tôi gặp nhiều người, quen nhiều bạn. Tôi tin họ. Nhưng tôi không muốn chia sẻ điều gì với ai, nhất là những thứ tôi thực sự yêu thích và tôn trọng: nhạc, ảnh và chữ. Tôi cất giữ chúng ở một góc đủ kỹ, đủ riêng tư để khi trở về biết chúng vẫn ấp ôm mình. Tôi lén nhìn và đi ngang qua chúng nhưng chưa bao giờ dám mở. Như một kẻ thích vòng quanh.
Thực sự, tôi sợ.
Tôi không muốn tìm một người có thể hiểu âm nhạc tôi thích, cũng không muốn tìm thêm một người có thể hiểu những điều mình chưa nói. Có thể lắm rồi tôi sẽ lại say mê một người nào đó. Có thể! Nhưng ngay lúc này những gì rất riêng, tôi đã không còn muốn tìm một người để cùng sẻ chia.
Bởi dường như tôi chỉ có thể say mê những cái cây lớn cô đơn trong rừng, những cái cây biết nỗi buồn của lá, biết tiếng ngân của gió, biết vẻ đẹp của dòng sông xa. Mà những cái cây như vậy, lại thường khiến mình nhầm lẫn giữa rung động và đồng cảm; giữa yêu mến và ngưỡng mộ; giữa nhớ nhung và sự cần chia sẻ. Tôi giữ tất cả cho riêng tôi.
Thực sự, tôi sợ…
…
Tháng Chín. Tôi bỏ xứ đi Đà Lạt. Tôi hạn chế xem những cái thông báo của Facebook rằng ngày này năm trước, trước hoặc trước nữa bạn đã từng có gì. Tôi cũng dặn mình đừng chụp lại những bức ảnh mang tính đánh dấu: một ngày, một khoảng thời gian, một không gian hay một nỗi lòng. Tôi cũng không muốn ai nhắc đến ngày đặc biệt của mình khi Thu về. Chỉ là, tôi muốn một mình.
Thực sự, tôi sợ…
Khi những ngày cuối tháng Chín sắp đi qua, tôi đưa tay mở bản nhạc cũ. Tự dưng tôi thấy mình sống lại. Thấy mình muốn viết, muốn nghe tiếng bàn phím lách cách cho chữ rơi ra, muốn thấy buổi chiều rơi trên bàn, muốn tư lự khi hạt mưa bám vào kính.
Lặng lẽ trôi. Rất lâu rồi.
Tôi biết mình không thể chối từ nó - dù sợ hãi, dù một mình.
“Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi…”
Kỷ niệm là tro vụn. Người ta có thể hòa vào nước nhưng nó không tan. Chúng vẫn lắng lại dưới đáy, nếu kiên nhẫn. Nên tôi không cho mình sự kiên nhẫn, không cho mình thời gian để mọi thứ lắng lại.
Thực sự, tôi sợ…
Sợ kỷ niệm về.
P.S: Viết cho tháng Chín năm nào đó....Sinh nhật người từng thương cũng là tháng 9, những ngày này, tôi thấy nhớ người.
Nhận xét