NOTE 194
Lâu lắm rồi không còn ai để nghe lời than thở, không còn Người để nhắn nhở 1 câu: "Em mệt quá". Chắc vai người cũng gầy, hư hao với chuyện cơm áo. Chắc khói thuốc quyện nhiều như sương.
Hôm nay, em muốn nói với Người rằng em đang mệt, hẳn nhiên suy nghĩ ấy khiến em mỉm cười dù mắt ngấn lệ. Đông rồi, trời nhiều gió bấc, em nghĩ về Phương Nam, ngày về không còn xa nữa, cứ thấy nôn nào trong lòng.
Em nhớ đáng hình Người những ngày đứng bếp nấu ăn, buổi sáng pha tách cafe thơm nồng với lời khe khẽ gọi. Đôi khi, em nghĩ, nếu vẽ một giấc mơ về ngày ấy, em tô màu hồng giấy cho nhẹ nhưng. Em từ bỏ và em nhiều nuối tiếc, dẫu biết mình đã lạc lối nhưng em vẫn hiên ngang đi quá mưa gió một mình. Không có ai bên cạnh vẫn vui mà, em từng nhắc nhở mình thế đấy. Người ạ, Sài Gòn bây giờ thế nào?
Hôm nay, em mệt, Người biết không? Thi thoảng công việc khiến em kiệt sức, em hứa với lòng ráng lên, sự vất vả của ngày hôm nay sẽ được đền đáp ở ngày mai, ở phía trước. Nơi này, bình minh không còn trong vèo nữa, ánh sáng mặt trời lâu rồi không thức dậy, cũng như em, lối ấy không muốn trở về. Vậy mà, trong chút kí ức nhạt nhòa thổn thức, em bỗng nhớ về Người.
Hôm nay, em mệt, thực sự rất mệt, em cần một bờ vai mà Người.....
Nhận xét