Khi đối diện với chính mình, những ngày tồi tệ đã xảy ra. Tôi tự hỏi chính mình rằng sẽ phải làm gì cho những ngày kế tiếp.
Thực sự, ở những giai đoạn khủng hoảng nhất, tôi thường nằm yên & không thích liên lạc với bất kì ai. Im lặng cũng là cách mà tôi thấy lòng mình sẽ lặng hơn giữa chốn xô bồ.
Tôi chia sẻ với bạn mình rằng, thực sự khủng khiếp khi có một mình & tiêu cực luôn quay bủa. Tôi muốn đi, Thái Lan là nơi tôi lựa chọn, điểm đến cho một cuộc hành trình dù chỉ một mình.
Thực ra, tôi kịp nghĩ, ai cũng có niềm vui, nỗi buồn riêng. Cắc cớ gì phải mang thêm sầu não cho họ. Người lắng nghe tôi không chắc họ đã bình an.
Đối diện mọi thứ một mình thực đáng sợ. Và đáng sợ hơn khi có những sự kiện rất lớn, câu chuyện chà bá bự mà buộc mình phải chọn lựa & tự đi trên đôi chân của mình. Nếu xảy ra một cuộc đại phẩu thuật nào đó trong tâm hồn cho đến cơ thể thì cũng không một ai có thể giúp mình ngoài chính mình. Tôi hiểu vấn đề đó & thực sự rất stress. Và tôi phải chuẩn bị hành trang cho mình. Ngẫm suy về cuộc đời một con người trong cuộc sống, hành trang mang theo cuối cùng là gì? Một đời người, cuối cùng.....
MỘT ĐỜI NGƯỜI, CUỐI CÙNG…
Chúng ta đến thế gian với hai bàn tay trắng, ra đi cũng chẳng mang theo được thứ gì. Những thứ chúng ta có chỉ là tạm thời, khi mất đi chúng, cũng chỉ là hoàn trả.
Tôi phải đến viện dưỡng lão rồi!
Vào viện dưỡng lão là con đường duy nhất của tôi lúc này vì tôi không thể tự chăm sóc được cho chính mình. Con cái của tôi đều rất bận và còn phải chăm sóc con của chúng nên không có dành thời gian cho tôi.
Đã đến lúc phải chuyển nhà đến viện dưỡng lão rồi!
Kỳ thực, điều kiện ở viện dưỡng lão cũng không phải là tệ: Phòng đơn sạch sẽ, đầy đủ đồ điện gia dụng, phương tiện giải trí, thức ăn cũng ngon, phục vụ chu đáo, môi trường sạch đẹp…
Chỉ là phí dịch vụ thì không hề rẻ, nếu chỉ dựa vào lương hưu của tôi thì không đủ. Nhưng tôi có một căn hộ, nếu đem bán cũng được vài trăm triệu, vì vậy tiền không phải là vấn đề. Tôi dưỡng già cũng không tiêu đến nhiều tiền như vậy.
Không lâu nữa phần tài sản còn lại cũng được kế thừa lại cho con trai tôi. Nó có thể nghĩ: “Tài sản của bố thì bố cứ tận hưởng, không cần nghĩ đến chúng con”.
Phần còn lại chính là tôi phải suy nghĩ về việc chuẩn bị đến viện dưỡng lão.
Một căn nhà đắt tiền, chẳng qua cũng chỉ là nhiều đồ đạc
Vali, tủ, ngăn kéo chỗ nào cũng đầy ắp đồ dùng hằng ngày của tôi, quần áo bốn mùa, chăn gối trên giường, cũng chất thành đống như núi. Tôi thích đồ bằng gỗ lim, nên bàn ghế, tủ… đều bằng gỗ lim.
Tôi cũng thích đồ sưu tầm đồ cổ, trong tủ cũng có đến mấy trăm con tem, hàng trăm các loại ấm đất sét pha trà.
Còn có rất nhiều đồ vật nhỏ quý giá, như ngọc bội, vàng, bạc… còn có hai con cá vàng nhỏ. Đặc biệt là sách, toàn bộ một bên tường đều xếp chật kín sách của tôi. Rượu ngon cũng có đến vài chục chai như Mao Đài, Ngũ Lương, Rượu Tây…
Thiết bị gia dụng trong nhà thì càng không cần nói đến. Trong bếp đầy ắp các loại dụng cụ, nồi niêu xoong chảo, gạo dầu gia vị… Còn có đến mấy chục tập album ảnh mà tôi lưu lại, khắp căn phòng đều là đồ đạc do tôi tích góp từng chút một… Nhìn ngôi nhà ngập tràn đồ đạc, tôi bắt đầu cảm thấy phát sầu.
Trong viện dưỡng lão chỉ có một gian phòng, một chiếc bàn, một chiếc giường, một chiếc ghế sofa, một chiếc tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một lò vi sóng… Về cơ bản là không có chỗ chứa những “bảo bối” mà tôi tích lũy trong đời. Bỗng chốc, tôi cảm thấy cái gọi là giàu có kia đều trở nên dư thừa, chúng không thuộc về tôi.
Những đồ đạc đó trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, tôi chỉ là nhìn được chúng một chút, chơi một chút, dùng một chút…
Tôi chợt hiểu ra, vì sao các đại gia giàu có trên thế giới lại tặng hết số tài sản mình cho các quỹ từ thiện.
Hoá ra tất cả những thứ tài sản đó đều không thuộc về chúng ta. Nó chỉ là những thứ vô thường khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng mang theo, chẳng thà để quyên góp tích đức hành thiện. Thật sáng suốt biết bao!
Xử lý những “bảo bối” đó như thế nào hiện tại lại trở thành một vấn đề khó đối với tôi, con cái cũng khó mà hài lòng với những thứ này. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh khi chúng đối diện với những “bảo bối” đó sẽ như thế nào. Quần áo chăn gối đều bị bỏ đi, mấy chục cuốn album quý giá của tôi cũng bị bỏ đi, sách cũng trở thành phế liệu, những đồ sưu tầm cổ cũng bị bán đi, đồ dùng gỗ lim không thực dụng cũng bị bán rẻ…
Đối diện với đống quần áo chất như núi, giờ tôi chỉ có thể chọn ra vài bộ để mặc, cũng chỉ giữ lại được một bộ nồi niêu. Sách cũng chỉ giữ lại được vài quyển đáng giá, ấm pha trà cũng chỉ mang theo được một chiếc… Còn phải cầm theo giấy tờ tùy thân, giấy xác nhận người cao tuổi, thẻ bảo hiểm, hộ khẩu, tất nhiên còn có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi.
Đó không phải là toàn bộ tài sản của tôi sao? Tôi đi rồi, cũng nên trả lại cái nhà này.
Đúng vậy, con người chỉ có thể ngủ trên một chiếc giường, sống trong một gian phòng, những thứ nhiều hơn cũng chỉ là để ngắm nhìn.
Con người sống một đời, cuối cùng rồi cũng hiểu rằng: Những thứ mà chúng ta thật sự cần thiết kỳ thực không nhiều, không nên bị những thứ dư thừa ràng buộc mà mất đi niềm hạnh phúc thật sự.
Nhận xét